[Thập Niên 70] Đừng Làm Cha Mẹ Thua Trên Vạch Xuất Phát
Chương 12:
Hạp Kim
2024-10-04 09:43:32
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tống Nghiệp liếc mắt một cái đã nhìn ra được sự lo lắng của Tống Dũng, cậu mỉm cười nói: “Anh cả, anh nhìn lão tứ xem chú ấy đã có dũng cảm đi đăng ký như vậy thì anh còn sợ cái gì chứ?”
Tống Dũng nhìn lại Tống Thành: “Cũng đúng nhỉ, kiểu người như lão tứ vừa tan làm xong đã đi đánh bóng bàn mà vẫn còn đi đăng ký được, mà anh còn thành thật vững vàng làm việc thì sợ cái gì chứ?”
Tống Thành: “…”
Cái gì mà kiểu người như lão tứ vừa tan làm xong đã đi đánh bóng bàn mà vẫn còn đi đăng ký được?
Không biết nói ra như vậy sẽ làm anh đau lòng sao?
Ông nội Tống giơ tay vỗ lấy đùi Tống Dũng nói: “Thế là đúng rồi! Con đấy, da mặt phải dày hơn một chút.” Nói xong ông ấy lại đưa mắt nhìn Tống Thành.
Tống Thành: “…”
Có ý gì đây?
Đang nói da mặt anh dày sao?
Không còn cách nào với cái nhà này mà!
…..
Buổi tối.
“Còn đang học sao?” Lý Nam xoa tóc hỏi Tống Thành.
Tống Thành dừng bút hỏi: “Con gái ngủ rồi à?”
Lý Nam ngồi xuống: “Cứ dính lên giường là ngủ ngay giống y như con heo con ấy.” Chất lượng giấy ngủ tuỳ thuộc vào cô.
Tống Thành có hơi xấu hổ nói: “Em nói xem tại sao lúc ấy chúng ta lại muốn sinh con bé ra vậy.” Những thứ vừa rồi không phải đều là con gái ruột của anh ban tặng sao? Với cả ngày trước trước khi đi thi anh cũng chưa từng bao giờ nỗ lực như vậy, hiện tại còn phải đọc báo, viết tổng kết, phải rồi con gái anh còn rất có “lòng tốt” mà lập kế hoạch ra cho anh, sáng sớm từ mấy giờ đến mấy giờ làm gì, buổi tối từ mấy giờ đến mấy giờ làm gì, đây là cuộc sống của con người sao? Đây là cuộc sống của gia cầm mới đúng!
Lý Nam nghiêm túc nghĩ: “Chắc hẳn là được ăn no.”
Tống Thành: “...”
Lý Nam trông thấy bộ dáng thâm cừu đại hận của Tống Thành thì mỉm cười nói: “Nhanh học đi nếu không sáng mai dậy không nổi đâu!”
Không dậy được thì sẽ không mua được bánh quẩy, vậy là không thể được rồi!
Buổi sáng cô chỉ trông cậy vào một ít bánh quẩy này thôi!
“Còn nữa anh còn muốn dậy muộn hơn so với con gái em sao.” Ánh mắt Lý Nam nhìn Tống Thành đầy ẩn ý: “Con gái em có thể sẽ đại nghĩa diệt thân đấy.”
Khoé miệng Tống Thành giật giật.
Đây chính là con gái do anh sinh ra sao? Là bình rượu nhỏ của anh đây sao? Là áo bông nhỏ của anh đây sao?
Rõ ràng con bé chính là bà chủ! Là lãnh đạo! Là nhà tư bản!
Nếu như trời cao cho anh một cơ hội để quay lại thì anh sẽ lựa chọn không sinh.
Liễu Đình nhìn thẳng bản thân ở trong gương, trong lòng có cảm giác không chân thật.
Cô thật sự đã dùng ba mươi năm tuổi thọ để đổi lấy một cái xuất thân tốt!
Ông nội, bà nội, ba, mẹ, cô, dì,... gần như tất cả người thân của cô đều là người có địa vị.
Mà đời trước của cô, cô bước vào đời từ rất sớm, đừng nói là kiến thức, bình thường có thể đọc sách đã là rất tốt rồi.
Ra đời sớm, bị ba mẹ gả cho một người què, sinh một đàn con, cả đời bận rộn chăm sóc con cái, nhưng con cái cũng không thể chăm sóc tốt, không muốn đến trường, không muốn đọc sách, cô chết già ở trong thôn, cả đời cứ trôi qua như vậy, đời trước cũng còn khá tốt, cô còn có thể học hết cấp hai, sau đó lại lên thành phố làm công kiếm tiền, sau này tìm một người thành thật kết hôn, nhưng cuộc sống sau khi kết hôn, trên đất đầy lông gà, nhà ở, công việc, con cái, học hành, bệnh tật... Ép cô đến mức cô không thở nổi.
Nếu cô có một cái xuất thân tốt thì tốt rồi.
Tống Nghiệp liếc mắt một cái đã nhìn ra được sự lo lắng của Tống Dũng, cậu mỉm cười nói: “Anh cả, anh nhìn lão tứ xem chú ấy đã có dũng cảm đi đăng ký như vậy thì anh còn sợ cái gì chứ?”
Tống Dũng nhìn lại Tống Thành: “Cũng đúng nhỉ, kiểu người như lão tứ vừa tan làm xong đã đi đánh bóng bàn mà vẫn còn đi đăng ký được, mà anh còn thành thật vững vàng làm việc thì sợ cái gì chứ?”
Tống Thành: “…”
Cái gì mà kiểu người như lão tứ vừa tan làm xong đã đi đánh bóng bàn mà vẫn còn đi đăng ký được?
Không biết nói ra như vậy sẽ làm anh đau lòng sao?
Ông nội Tống giơ tay vỗ lấy đùi Tống Dũng nói: “Thế là đúng rồi! Con đấy, da mặt phải dày hơn một chút.” Nói xong ông ấy lại đưa mắt nhìn Tống Thành.
Tống Thành: “…”
Có ý gì đây?
Đang nói da mặt anh dày sao?
Không còn cách nào với cái nhà này mà!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
…..
Buổi tối.
“Còn đang học sao?” Lý Nam xoa tóc hỏi Tống Thành.
Tống Thành dừng bút hỏi: “Con gái ngủ rồi à?”
Lý Nam ngồi xuống: “Cứ dính lên giường là ngủ ngay giống y như con heo con ấy.” Chất lượng giấy ngủ tuỳ thuộc vào cô.
Tống Thành có hơi xấu hổ nói: “Em nói xem tại sao lúc ấy chúng ta lại muốn sinh con bé ra vậy.” Những thứ vừa rồi không phải đều là con gái ruột của anh ban tặng sao? Với cả ngày trước trước khi đi thi anh cũng chưa từng bao giờ nỗ lực như vậy, hiện tại còn phải đọc báo, viết tổng kết, phải rồi con gái anh còn rất có “lòng tốt” mà lập kế hoạch ra cho anh, sáng sớm từ mấy giờ đến mấy giờ làm gì, buổi tối từ mấy giờ đến mấy giờ làm gì, đây là cuộc sống của con người sao? Đây là cuộc sống của gia cầm mới đúng!
Lý Nam nghiêm túc nghĩ: “Chắc hẳn là được ăn no.”
Tống Thành: “...”
Lý Nam trông thấy bộ dáng thâm cừu đại hận của Tống Thành thì mỉm cười nói: “Nhanh học đi nếu không sáng mai dậy không nổi đâu!”
Không dậy được thì sẽ không mua được bánh quẩy, vậy là không thể được rồi!
Buổi sáng cô chỉ trông cậy vào một ít bánh quẩy này thôi!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Còn nữa anh còn muốn dậy muộn hơn so với con gái em sao.” Ánh mắt Lý Nam nhìn Tống Thành đầy ẩn ý: “Con gái em có thể sẽ đại nghĩa diệt thân đấy.”
Khoé miệng Tống Thành giật giật.
Đây chính là con gái do anh sinh ra sao? Là bình rượu nhỏ của anh đây sao? Là áo bông nhỏ của anh đây sao?
Rõ ràng con bé chính là bà chủ! Là lãnh đạo! Là nhà tư bản!
Nếu như trời cao cho anh một cơ hội để quay lại thì anh sẽ lựa chọn không sinh.
Liễu Đình nhìn thẳng bản thân ở trong gương, trong lòng có cảm giác không chân thật.
Cô thật sự đã dùng ba mươi năm tuổi thọ để đổi lấy một cái xuất thân tốt!
Ông nội, bà nội, ba, mẹ, cô, dì,... gần như tất cả người thân của cô đều là người có địa vị.
Mà đời trước của cô, cô bước vào đời từ rất sớm, đừng nói là kiến thức, bình thường có thể đọc sách đã là rất tốt rồi.
Ra đời sớm, bị ba mẹ gả cho một người què, sinh một đàn con, cả đời bận rộn chăm sóc con cái, nhưng con cái cũng không thể chăm sóc tốt, không muốn đến trường, không muốn đọc sách, cô chết già ở trong thôn, cả đời cứ trôi qua như vậy, đời trước cũng còn khá tốt, cô còn có thể học hết cấp hai, sau đó lại lên thành phố làm công kiếm tiền, sau này tìm một người thành thật kết hôn, nhưng cuộc sống sau khi kết hôn, trên đất đầy lông gà, nhà ở, công việc, con cái, học hành, bệnh tật... Ép cô đến mức cô không thở nổi.
Nếu cô có một cái xuất thân tốt thì tốt rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro