[Thập Niên 70] Đừng Làm Cha Mẹ Thua Trên Vạch Xuất Phát
Chương 31:
Hạp Kim
2024-10-04 09:43:32
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sau khi Tiểu Cao nghe được cũng thở dài một hơi, cuối cùng hòn đá lớn trong lòng cũng rơi xuống đất, mười lăm thì mười lăm không được lựa chọn là tốt nhất.
Trần Kiến Thiết duỗi cổ nghe giống như làm như làm như vậy là có thể nghe được rõ hơn, trong lòng cậu ta cậu nguyện: Cầu xin người tiếp theo là anh Thành đi.
“Lưu Hiểu Quân.”
Trong lòng Trần Kiến Thiết lạnh dần, không phải là anh Thành.
Tôn Thuận Hoa nói câu cuối cùng: “Người thứ mười ba chính là Tống Thành.”
Tống Đường đứng thẳng dậy hoan hô một tiếng: “Yeah.”
Lý Nam cũng đứng lên theo, cô thật sự không ngờ tới người đàn ông nhà cô lại được chọn!
Không chỉ riêng Lý Nam kinh ngạc mà đến ngay cả tất cả người nhà họ Tống cũng đều rất khiếp sợ, trong đó người khiếp sợ nhất là bà nội Tống. Bà ấy bắt lấy tay ông nội Tống hỏi: “Thằng tư thật sự được chọn sao?”
Ông nội Tống nhìn đến Tống Thành trên sân khấu gật đầu nói: “Đúng là được chọn.”
Thằng tư có vận cứt chó gì vậy?
“Ba, ba chính là niềm tự hào của con và mẹ.” Tống Đường lớn tiếng khen ngợi.
Một tay Tống Thành ôm lấy Tống Đường, anh đã sớm hiểu ra được anh phải nỗ lực thì con gái của anh mới bày ra sắc mặt hoà nhã, nếu mà anh không nỗ lực thì sẽ ân cần dạy bảo.
Có không ít người vậy quanh đi lên chúc mừng Tống Thành đã được bầu chọn là người “Sản xuất mẫu mực”. Bọn họ thật sự không ngờ tới Tống Thành có thể được bầu, dù sao “biểu hiện” của Tống Thành cũng rõ như ban ngày thế mà.
Nhưng cũng khó tránh có một số người ghen tị, trong lòng nói: Sớm biết như vậy thì bọn họ cũng đã đi đăng ký thử xem rồi, đến ngay cả Tống Thành còn được chọn thì bọn họ không tin bản thân còn có thể kém hơn so với Tống Thành được.
Tiểu Cao ở bên cạnh cũng có ý nghĩ như vậy.
Ngay từ đầu lúc cậu ta nghe thấy được thứ tự của mình đã rất phấn khích nhưng sau khi lại nghe thấy được tên của Tống Thành được vang lên thì tâm thái của cậu ta lập tức không ổn. Cậu ta còn kém hơn cả so với Tống Thành sao?
Tiểu Cao đen mặt rời khỏi chỗ này nhưng bởi vì đi quá nhanh đã đụng phải Tiểu Chu.
Vợ của Tiểu Chu tức giận nói: “Người này bị làm sao vậy, đâm phải người ta mà còn không biết mở miệng nói xin lỗi sao?”
“Vợ, đừng nóng giận.” Sau khi Tiểu Chu thấy rõ người này là Tiểu Cao mới nói với vợ: “Anh bị đụng không đau.” Ở trong phân xưởng của bọn họ Tiểu Cao là một người không thể đắc tội.
Vợ của Tiểu Chu trợn mắt lên: “Vậy đụng đau rồi phải làm sao?” Người đàn ông của mình thật là… bị bắt nạt còn giúp người ta nói chuyện.
Tống Thành trông thấy hai vợ chồng Tiểu Chu lại đây cũng lập tức gọi: “Tiểu Chu, em dâu.” Rồi anh lại nói: “Tiền thưởng anh đã nói cùng lão Lý rồi, hai người đi lãnh đi.”
Tống Đường sửng sốt, ba cô đang muốn đưa tiền thưởng cho hai vợ chồng Tiểu Chu sao? Chắc hẳn phải được ba mươi tệ!
Tiểu Chu có hơi ngượng ngùng khờ khạo nói: “Nếu không cứ thôi đi, anh Thành lần này em cũng không giúp đỡ được gì.” Quy tắc bỏ phiếu đã được thay đổi, mấy phiếu bầu kia của cậu ta cũng như muối bỏ biển.
Ngay từ đầu vợ của Tiểu Chu nghe thấy lời của Tống Thành nói còn rất vui vẻ, ba mươi tệ cơ mà! Có thể mua được một số thứ tốt! Nhưng khi nghe Tiểu Chu nói xong thì cô ấy lại cân nhắc một chút người đàn ông nhà mình nói cũng đúng, số tiền này không thể lấy được, cho nên cô ấy cũng nói theo: “Anh Thành, số tiền này anh cứ cầm lấy mua một ít đồ cho chị dâu với cô bé đi!”
Sau khi Tiểu Cao nghe được cũng thở dài một hơi, cuối cùng hòn đá lớn trong lòng cũng rơi xuống đất, mười lăm thì mười lăm không được lựa chọn là tốt nhất.
Trần Kiến Thiết duỗi cổ nghe giống như làm như làm như vậy là có thể nghe được rõ hơn, trong lòng cậu ta cậu nguyện: Cầu xin người tiếp theo là anh Thành đi.
“Lưu Hiểu Quân.”
Trong lòng Trần Kiến Thiết lạnh dần, không phải là anh Thành.
Tôn Thuận Hoa nói câu cuối cùng: “Người thứ mười ba chính là Tống Thành.”
Tống Đường đứng thẳng dậy hoan hô một tiếng: “Yeah.”
Lý Nam cũng đứng lên theo, cô thật sự không ngờ tới người đàn ông nhà cô lại được chọn!
Không chỉ riêng Lý Nam kinh ngạc mà đến ngay cả tất cả người nhà họ Tống cũng đều rất khiếp sợ, trong đó người khiếp sợ nhất là bà nội Tống. Bà ấy bắt lấy tay ông nội Tống hỏi: “Thằng tư thật sự được chọn sao?”
Ông nội Tống nhìn đến Tống Thành trên sân khấu gật đầu nói: “Đúng là được chọn.”
Thằng tư có vận cứt chó gì vậy?
“Ba, ba chính là niềm tự hào của con và mẹ.” Tống Đường lớn tiếng khen ngợi.
Một tay Tống Thành ôm lấy Tống Đường, anh đã sớm hiểu ra được anh phải nỗ lực thì con gái của anh mới bày ra sắc mặt hoà nhã, nếu mà anh không nỗ lực thì sẽ ân cần dạy bảo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có không ít người vậy quanh đi lên chúc mừng Tống Thành đã được bầu chọn là người “Sản xuất mẫu mực”. Bọn họ thật sự không ngờ tới Tống Thành có thể được bầu, dù sao “biểu hiện” của Tống Thành cũng rõ như ban ngày thế mà.
Nhưng cũng khó tránh có một số người ghen tị, trong lòng nói: Sớm biết như vậy thì bọn họ cũng đã đi đăng ký thử xem rồi, đến ngay cả Tống Thành còn được chọn thì bọn họ không tin bản thân còn có thể kém hơn so với Tống Thành được.
Tiểu Cao ở bên cạnh cũng có ý nghĩ như vậy.
Ngay từ đầu lúc cậu ta nghe thấy được thứ tự của mình đã rất phấn khích nhưng sau khi lại nghe thấy được tên của Tống Thành được vang lên thì tâm thái của cậu ta lập tức không ổn. Cậu ta còn kém hơn cả so với Tống Thành sao?
Tiểu Cao đen mặt rời khỏi chỗ này nhưng bởi vì đi quá nhanh đã đụng phải Tiểu Chu.
Vợ của Tiểu Chu tức giận nói: “Người này bị làm sao vậy, đâm phải người ta mà còn không biết mở miệng nói xin lỗi sao?”
“Vợ, đừng nóng giận.” Sau khi Tiểu Chu thấy rõ người này là Tiểu Cao mới nói với vợ: “Anh bị đụng không đau.” Ở trong phân xưởng của bọn họ Tiểu Cao là một người không thể đắc tội.
Vợ của Tiểu Chu trợn mắt lên: “Vậy đụng đau rồi phải làm sao?” Người đàn ông của mình thật là… bị bắt nạt còn giúp người ta nói chuyện.
Tống Thành trông thấy hai vợ chồng Tiểu Chu lại đây cũng lập tức gọi: “Tiểu Chu, em dâu.” Rồi anh lại nói: “Tiền thưởng anh đã nói cùng lão Lý rồi, hai người đi lãnh đi.”
Tống Đường sửng sốt, ba cô đang muốn đưa tiền thưởng cho hai vợ chồng Tiểu Chu sao? Chắc hẳn phải được ba mươi tệ!
Tiểu Chu có hơi ngượng ngùng khờ khạo nói: “Nếu không cứ thôi đi, anh Thành lần này em cũng không giúp đỡ được gì.” Quy tắc bỏ phiếu đã được thay đổi, mấy phiếu bầu kia của cậu ta cũng như muối bỏ biển.
Ngay từ đầu vợ của Tiểu Chu nghe thấy lời của Tống Thành nói còn rất vui vẻ, ba mươi tệ cơ mà! Có thể mua được một số thứ tốt! Nhưng khi nghe Tiểu Chu nói xong thì cô ấy lại cân nhắc một chút người đàn ông nhà mình nói cũng đúng, số tiền này không thể lấy được, cho nên cô ấy cũng nói theo: “Anh Thành, số tiền này anh cứ cầm lấy mua một ít đồ cho chị dâu với cô bé đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro