[Thập Niên 70] Đừng Làm Cha Mẹ Thua Trên Vạch Xuất Phát
Chương 33:
Hạp Kim
2024-10-04 09:43:32
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tống Thành thở dài, quả thật con gái của anh không có lợi là không chịu dậy mà, đây là việc bị xã hội chủ nghĩa nuôi dưỡng ra sao? Anh thật sự rất hoài nghi.
Lý Nam hất bát nước lạnh: “Lúc này còn có thể mua được vé nữa sao?” Nếu dựa theo lẽ thường thì vé đều đã bán gần xong hết rồi.
Tống Thành ôm lấy Lý Nam: “Có anh ở đây em khỏi lo lắng.”
Lý Nam nhếch khoé miệng, lúc ấy khi cô cùng Tống Thành còn đang lén lút hẹn hò hẹn cùng nhau đi xem phim điện ảnh nhưng mà lại không mua vé được. Lúc sau bọn họ lại bò lên trên nóc nhà xem, Tống Thành còn muốn nói chuyện lãng mạn cùng cô, đúng là không nói nên lời.
Tống Đường còn cho rằng Tống Thành thật sự sẽ có biện pháp nên vui mừng nói: “Ba, ba thật là giỏi!”
Chờ tới khi cô được ngồi trên nóc nhà thì cô lại có hơi hoảng hốt.
Lý Nam thì lại ngựa quen đường cũ, thậm chí còn mua thêm cả hạt dưa, kẹo hồ lô: “Vừa xem vừa ăn.” Cô nhìn lên trên màn hình kia nói: “Ai ui đang chiếu “Đội quân tóc dài màu đỏ”, phim điện ảnh này mẹ rất thích xem.”
Vừa mở miệng đã biết người lão luyện xem phim điện ảnh rồi.
Tống Đường liếc một viên kẹo hồ lô nói: “Mẹ, ở trong lòng con mẹ chính là đội quân tóc dài vừa dũng cảm, cơ trí lại bình tĩnh.”
Lý Nam rất vui cũng ngượng ngùng nói: “Không ngờ phẩm chất này của mẹ lại bị con gái phát hiện ra, quả thật làm cho người ta ngượng ngùng.”
Tống Đường: “…”
“Nhưng mà mẹ.” Cô lại nói: “Nếu như mẹ làm việc tích cực hơn một chút thì lại càng tốt hơn.”
Lý Nam: “…”
Cô nói sang chuyện khác: “Mẹ cảm thấy trọng điểm vẫn là con nên đặt ở trên người của ba con, ba con vừa mới được bầu là người mẫu mực. Chắc chắn sẽ có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm ba con cho nên ba con vẫn còn phải dụng công học hỏi, đọc báo, làm tổng kết còn cả bình văn chương, một cái cũng không thể thiếu được.”
Tống Thành đưa mắt ra hiệu cho Lý Nam, không phải hai chúng ta cùng một hội sao? Tại sao em lại về theo phe của con gái rồi.
Lý Nam bảo Tống Thành đừng có gắp gáp đây chỉ là kế hoãn binh thôi.
Tống Thành mới cảm thấy yên lòng, một tháng thì một tháng, nhiều thêm một ngày, một giờ, một phút, một giây đều không được thế nhưng nếu thiếu một ngày, một giờ, một phút, một giây thì đều được hết.
Cuối cùng Tống Đường cũng gặm xong một que kẹo hồ lô, cô nói với Tống Thành: “Ba, ba lại cho con một cái nữa đi.”
Tống Thành lắc đầu từ chối nói: “Ăn nhiều sâu răng, con có muốn bị đau răng không?”
Tống Đường lập tức bĩu môi chuẩn bị khóc nhưng khi trông thấy Tống Thành và Lý Nam không để lộ ra bấy kỳ reaction nào thì cô cũng từ bỏ.
Cô không muốn khóc một cách vô ích như vậy.
Tống Thành lột vỏ hạt dưa ra cho Lý Nam rồi hỏi: “Vợ này, em có thấy bầu không khí này rất giống với lúc chúng ta hẹn hò không?”
Lý Nam suy nghĩ một lúc rồi nói: “Có.” Để cho Tống Thành có mặt mũi, ai bảo cô được rảnh tay mà vẫn có hạt dưa ăn chứ.
Tống Đường: À hay lắm, không cho người ta ăn kẹo hồ lô thì thôi đi còn bắt cô phải đi ăn cẩu lương sao?
Lúc Tống Dũng trông thấy Tống Thành là lại cảm thấy xấu hổ muốn chết, anh ấy là anh cả trong nhà thế nhưng lại không thể so được bằng với thằng tư.
Cái này làm anh ấy không biết phải để mặt mũi ở đâu.
Trương Linh cũng cảm thấy lúng túng không chịu nổi được thế nhưng với chỉ số EQ của cô ấy thì vẫn có miễn cưỡng nói lời vui vẻ chúc mừng Tống Thành được nhận danh hiệu, sau này còn có thể được đăng lên báo chí mỏ quặng.
Tống Thành thở dài, quả thật con gái của anh không có lợi là không chịu dậy mà, đây là việc bị xã hội chủ nghĩa nuôi dưỡng ra sao? Anh thật sự rất hoài nghi.
Lý Nam hất bát nước lạnh: “Lúc này còn có thể mua được vé nữa sao?” Nếu dựa theo lẽ thường thì vé đều đã bán gần xong hết rồi.
Tống Thành ôm lấy Lý Nam: “Có anh ở đây em khỏi lo lắng.”
Lý Nam nhếch khoé miệng, lúc ấy khi cô cùng Tống Thành còn đang lén lút hẹn hò hẹn cùng nhau đi xem phim điện ảnh nhưng mà lại không mua vé được. Lúc sau bọn họ lại bò lên trên nóc nhà xem, Tống Thành còn muốn nói chuyện lãng mạn cùng cô, đúng là không nói nên lời.
Tống Đường còn cho rằng Tống Thành thật sự sẽ có biện pháp nên vui mừng nói: “Ba, ba thật là giỏi!”
Chờ tới khi cô được ngồi trên nóc nhà thì cô lại có hơi hoảng hốt.
Lý Nam thì lại ngựa quen đường cũ, thậm chí còn mua thêm cả hạt dưa, kẹo hồ lô: “Vừa xem vừa ăn.” Cô nhìn lên trên màn hình kia nói: “Ai ui đang chiếu “Đội quân tóc dài màu đỏ”, phim điện ảnh này mẹ rất thích xem.”
Vừa mở miệng đã biết người lão luyện xem phim điện ảnh rồi.
Tống Đường liếc một viên kẹo hồ lô nói: “Mẹ, ở trong lòng con mẹ chính là đội quân tóc dài vừa dũng cảm, cơ trí lại bình tĩnh.”
Lý Nam rất vui cũng ngượng ngùng nói: “Không ngờ phẩm chất này của mẹ lại bị con gái phát hiện ra, quả thật làm cho người ta ngượng ngùng.”
Tống Đường: “…”
“Nhưng mà mẹ.” Cô lại nói: “Nếu như mẹ làm việc tích cực hơn một chút thì lại càng tốt hơn.”
Lý Nam: “…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô nói sang chuyện khác: “Mẹ cảm thấy trọng điểm vẫn là con nên đặt ở trên người của ba con, ba con vừa mới được bầu là người mẫu mực. Chắc chắn sẽ có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm ba con cho nên ba con vẫn còn phải dụng công học hỏi, đọc báo, làm tổng kết còn cả bình văn chương, một cái cũng không thể thiếu được.”
Tống Thành đưa mắt ra hiệu cho Lý Nam, không phải hai chúng ta cùng một hội sao? Tại sao em lại về theo phe của con gái rồi.
Lý Nam bảo Tống Thành đừng có gắp gáp đây chỉ là kế hoãn binh thôi.
Tống Thành mới cảm thấy yên lòng, một tháng thì một tháng, nhiều thêm một ngày, một giờ, một phút, một giây đều không được thế nhưng nếu thiếu một ngày, một giờ, một phút, một giây thì đều được hết.
Cuối cùng Tống Đường cũng gặm xong một que kẹo hồ lô, cô nói với Tống Thành: “Ba, ba lại cho con một cái nữa đi.”
Tống Thành lắc đầu từ chối nói: “Ăn nhiều sâu răng, con có muốn bị đau răng không?”
Tống Đường lập tức bĩu môi chuẩn bị khóc nhưng khi trông thấy Tống Thành và Lý Nam không để lộ ra bấy kỳ reaction nào thì cô cũng từ bỏ.
Cô không muốn khóc một cách vô ích như vậy.
Tống Thành lột vỏ hạt dưa ra cho Lý Nam rồi hỏi: “Vợ này, em có thấy bầu không khí này rất giống với lúc chúng ta hẹn hò không?”
Lý Nam suy nghĩ một lúc rồi nói: “Có.” Để cho Tống Thành có mặt mũi, ai bảo cô được rảnh tay mà vẫn có hạt dưa ăn chứ.
Tống Đường: À hay lắm, không cho người ta ăn kẹo hồ lô thì thôi đi còn bắt cô phải đi ăn cẩu lương sao?
Lúc Tống Dũng trông thấy Tống Thành là lại cảm thấy xấu hổ muốn chết, anh ấy là anh cả trong nhà thế nhưng lại không thể so được bằng với thằng tư.
Cái này làm anh ấy không biết phải để mặt mũi ở đâu.
Trương Linh cũng cảm thấy lúng túng không chịu nổi được thế nhưng với chỉ số EQ của cô ấy thì vẫn có miễn cưỡng nói lời vui vẻ chúc mừng Tống Thành được nhận danh hiệu, sau này còn có thể được đăng lên báo chí mỏ quặng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro