[Thập Niên 70] Đừng Làm Cha Mẹ Thua Trên Vạch Xuất Phát
Chương 35:
Hạp Kim
2024-10-04 09:43:32
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lão nhị Tống Chí chọc vào Phan Oanh đang còn ngây người: “Nghĩ cái gì mà mê mẩn như vậy thế.”
Anh ấy đứng dậy khỏi ghế: “Đi thôi, về phòng ngâm chân đi ngủ.”
Phan Oanh ừ một tiếng, sau khi về phòng cô ta lôi kéo Tống Chí lại nói: “Chúng ta có phải nên chăm chỉ làm việc hơn nữa không, anh xem hiện tại chú tư đều đã biết tiến lên như thế rồi. Những lời nói mà chú ấy nói ra ở trên sân khấu, nói thật nó không giống như những lời mà chú ấy có thể nói ra được.”
Ở trong mắt của cô ta, Tống Thành chính mà một người rảnh rỗi ăn no chờ chết, việc tốt nhất có thể làm là chơi bóng, ở cạnh vợ con, không có chuyện gì lớn lao để có thể theo đuổi được cả. Nhưng mà hiện tại anh lại còn đi đọc báo, viết tổng kết, bình văn chương, tham gia bầu chọn người “Sản xuất mẫu mực”,… quả thật không giống.
Tống Chí ngâm chân trong nước: “Em cũng thật biết lo chuyện bao đồng, anh hỏi rồi bản thảo kia của lão tứ là do lão tam hỗ trợ viết.”
Anh ấy bĩu môi nói: “Em cũng không nghĩ ra được trình độ của lão tứ mà có thể viết ra được như vậy sao. Theo anh thấy mỗi ngày chú ấy đọc báo, viết tổng kết, bình văn chương đều là giả thôi, chú ấy chỉ là đang muốn đi lừa con gái của chú ấy.”
Phan Oanh nhíu mày: “Thật sự là giả sao?”
Tống Chí chỉ lo chuyện ngâm chân của mình: “Vậy em tưởng cái gì, không làm việc vui hơn hay là làm việc vui hơn.”
Anh ấy quay đầu qua nói cùng Phan Oanh: “Trước kia mỗi ngày lão tứ tan làm là đi đánh bóng bàn ngay, như vậy vui sướng biết bao. Hiện tại học cái này học cái kia, ghi nhớ hết cái này cái kia, mỗi ngày mệt như cẩu thì vui sướng ở đâu ra. Có ai sẽ lựa chọn từ vui sướng thành không vui vẻ thoải mái chứ.”
Phan Oanh gật đầu cô ta cảm thấy Tống Chí nói rất đúng, con người đều muốn tìm lợi tránh hại làm gì có ai muốn để mình tự chịu tội chứ, đặc biệt là người giống như chú tư, anh sẽ càng không thể để mình phải chịu khổ.
Tống Chí trông thấy mình đã thành công trấn an được Phan Oanh, bây giờ mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Vợ của anh ấy chính là kiểu người hiếu thắng muốn chết, trước đây chỉ vì chuyện của tụi nhỏ mà cô ta đã rất nhiều lần suýt đánh nhau.
Anh ấy thật sự rất sợ vợ chuyển áp lực lên mình khiến cho anh ấy mỗi ngày phải ôm đồ, ông trời ơi anh ấy ghét nhất là ôm đồ.
Phan Oanh đi rửa mặt: “Mặc dù như vậy nhưng anh cũng nên phải cố gắng hơn một chút.”
Tống Chí: “…” Hay lắm, khuyên cũng giống như không khuyên luôn.
Phan Oanh lấy một quyển vở từ trong ngăn kéo ra rồi đưa cho Tống Chí: “Quyển vở này anh cầm lấy, mỗi ngày bớt chút thời gian nhìn một ít.”
Tống Chí: “…” Đúng là phục luôn, không muốn cái gì là cố tình có cái đấy.
Anh ấy hấp hối giãy giụa nói: “Vợ, em làm bên bộ tuyên truyền thì em hẳn nên phải xem nhiều hơn mới đúng, anh làm bên đội bảo vệ để anh xem mấy thứ này làm cái gì? Em bảo anh lúc chạm mặt người xấu phải tiến hành truyền đạt tư tưởng giáo dục chính trị cho họ sao? Vợ, nếu như thật sự như vậy, em sẽ không thể nhìn thấy được người đàn ông nhà em nữa đâu.”
Phan Oanh mỉm cười lấy quyển vở đánh lên đầu Tống Chí: “Thôi đi, ba hoa.”
Tống Chí làm bộ chạy vắt giò lên cổ: “Vợ, em đừng có giấu nữa, lúc ấy em cùng anh hẹn hò không phải là vì nhìn trúng điểm này của anh sao.”
Lần này Phan Oanh còn đánh ác hơn, đúng là thích dát vàng lên mặt mà.
Lão nhị Tống Chí chọc vào Phan Oanh đang còn ngây người: “Nghĩ cái gì mà mê mẩn như vậy thế.”
Anh ấy đứng dậy khỏi ghế: “Đi thôi, về phòng ngâm chân đi ngủ.”
Phan Oanh ừ một tiếng, sau khi về phòng cô ta lôi kéo Tống Chí lại nói: “Chúng ta có phải nên chăm chỉ làm việc hơn nữa không, anh xem hiện tại chú tư đều đã biết tiến lên như thế rồi. Những lời nói mà chú ấy nói ra ở trên sân khấu, nói thật nó không giống như những lời mà chú ấy có thể nói ra được.”
Ở trong mắt của cô ta, Tống Thành chính mà một người rảnh rỗi ăn no chờ chết, việc tốt nhất có thể làm là chơi bóng, ở cạnh vợ con, không có chuyện gì lớn lao để có thể theo đuổi được cả. Nhưng mà hiện tại anh lại còn đi đọc báo, viết tổng kết, bình văn chương, tham gia bầu chọn người “Sản xuất mẫu mực”,… quả thật không giống.
Tống Chí ngâm chân trong nước: “Em cũng thật biết lo chuyện bao đồng, anh hỏi rồi bản thảo kia của lão tứ là do lão tam hỗ trợ viết.”
Anh ấy bĩu môi nói: “Em cũng không nghĩ ra được trình độ của lão tứ mà có thể viết ra được như vậy sao. Theo anh thấy mỗi ngày chú ấy đọc báo, viết tổng kết, bình văn chương đều là giả thôi, chú ấy chỉ là đang muốn đi lừa con gái của chú ấy.”
Phan Oanh nhíu mày: “Thật sự là giả sao?”
Tống Chí chỉ lo chuyện ngâm chân của mình: “Vậy em tưởng cái gì, không làm việc vui hơn hay là làm việc vui hơn.”
Anh ấy quay đầu qua nói cùng Phan Oanh: “Trước kia mỗi ngày lão tứ tan làm là đi đánh bóng bàn ngay, như vậy vui sướng biết bao. Hiện tại học cái này học cái kia, ghi nhớ hết cái này cái kia, mỗi ngày mệt như cẩu thì vui sướng ở đâu ra. Có ai sẽ lựa chọn từ vui sướng thành không vui vẻ thoải mái chứ.”
Phan Oanh gật đầu cô ta cảm thấy Tống Chí nói rất đúng, con người đều muốn tìm lợi tránh hại làm gì có ai muốn để mình tự chịu tội chứ, đặc biệt là người giống như chú tư, anh sẽ càng không thể để mình phải chịu khổ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Chí trông thấy mình đã thành công trấn an được Phan Oanh, bây giờ mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Vợ của anh ấy chính là kiểu người hiếu thắng muốn chết, trước đây chỉ vì chuyện của tụi nhỏ mà cô ta đã rất nhiều lần suýt đánh nhau.
Anh ấy thật sự rất sợ vợ chuyển áp lực lên mình khiến cho anh ấy mỗi ngày phải ôm đồ, ông trời ơi anh ấy ghét nhất là ôm đồ.
Phan Oanh đi rửa mặt: “Mặc dù như vậy nhưng anh cũng nên phải cố gắng hơn một chút.”
Tống Chí: “…” Hay lắm, khuyên cũng giống như không khuyên luôn.
Phan Oanh lấy một quyển vở từ trong ngăn kéo ra rồi đưa cho Tống Chí: “Quyển vở này anh cầm lấy, mỗi ngày bớt chút thời gian nhìn một ít.”
Tống Chí: “…” Đúng là phục luôn, không muốn cái gì là cố tình có cái đấy.
Anh ấy hấp hối giãy giụa nói: “Vợ, em làm bên bộ tuyên truyền thì em hẳn nên phải xem nhiều hơn mới đúng, anh làm bên đội bảo vệ để anh xem mấy thứ này làm cái gì? Em bảo anh lúc chạm mặt người xấu phải tiến hành truyền đạt tư tưởng giáo dục chính trị cho họ sao? Vợ, nếu như thật sự như vậy, em sẽ không thể nhìn thấy được người đàn ông nhà em nữa đâu.”
Phan Oanh mỉm cười lấy quyển vở đánh lên đầu Tống Chí: “Thôi đi, ba hoa.”
Tống Chí làm bộ chạy vắt giò lên cổ: “Vợ, em đừng có giấu nữa, lúc ấy em cùng anh hẹn hò không phải là vì nhìn trúng điểm này của anh sao.”
Lần này Phan Oanh còn đánh ác hơn, đúng là thích dát vàng lên mặt mà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro