[Thập Niên 70] Đừng Làm Cha Mẹ Thua Trên Vạch Xuất Phát
Chương 4:
Hạp Kim
2024-10-04 09:43:32
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lý Nam cắn hạt dưa Vương Hiểu Anh mang đến: “Nếu cô ngại mệt mỏi, đổi lại thì trở về đi." Sau khi Vương Hiểu Anh đến, cô lại cắn hạt dưa không ngừng nghỉ, vỏ hạt dưa trước mặt đã thành một núi nhỏ.
Vương Hiểu Anh: "..."
Cô và Lý Nam từ nhỏ cùng nhau lớn lên, lại ở trong cùng một tòa nhà, không tránh được việc bị so sánh, lúc đi học thì là thành tích, trưởng thành thì là công việc, sau khi kết hôn lại là chồng, sinh con xong thì là đứa trẻ.
Vương Hiểu Anh cảm thấy mình tốt hơn so với Lý Nam, lần này tìm tới Lý Nam, trừ khoe khoang công việc bên ngoài của mình, còn muốn nói cho Lý Nam chuyện chồng lên chức.
"Dì!" Tống Đường vui vẻ gọi một tiếng: “Dì đến tìm mẹ con nói chuyện sao? Sao không đưa chị tới? Con mới học thêm năm bài hát mới!"
Vương Hiểu Anh trơ tráo không cười, nói: “Đường Đường thật là lợi hại!"
Thật không biết hai người Lý Nam và Tống Thành có thể sinh ra một đứa trẻ như vậy.
Lần trước cô thuận miệng nói con gái cô hát được nhiều bài hát, người tốt, Tống Đường mỗi lần thấy cô đều thông báo với cô đã học được bài hát mới, hát cho cô nghe, hát tốt thì thôi, điểm chính là hát thật sự khó nghe, nghe qua một lần tuyệt đối không muốn nghe lần thứ hai.
Tâm tình lấy le nhất thời không có, cô phải chạy nhanh lên, nếu không chờ Tống Đường hát lên, lỗ tai cô lại như treo lên.
Vi vậy lập tức vẫy tay chào Lý Nam và Tống Thành: “Tôi có việc phải đi rồi, có rảnh rỗi thì đến nhà tôi chơi một chút."
Phòng làm việc rất chật, bàn và ghế để chung một chỗ, nếu như không phải mở cửa sổ, thì có thể khiến người khác chết ngộp.
Ở trên bàn Lý Nam có đặt một chậu cây, là tỏi xanh, lá tỏi xanh nhìn rất bắt mắt.
Tống Đường chỉ cây tỏi hỏi mẹ: “Mẹ, cây tỏi này có thể ăn không?" Chậu cây tỏi cho nhà bọn họ thêm một chút thức ăn, cà tím xào tỏi, đậu hũ xào tỏi, tỏi bầm... Thật là nhiều.
Lý Nam lấy giấy báo dọn dẹp vỏ hạt dưa trên bàn, vừa nói: “Xàm? Còn phải chờ một chút."
Đột nhiên Tống Đường kêu lên: "A, mẹ, sao mẹ dùng báo gói hạt dưa chứ?" Phí của trời.
Lý Nam liếc nhìn Tống Đường: “Có gì ngạc nhiên?"
Tống Đường đau lòng giành lấy giấy báo, bàn tay nhỏ bé đè lên nếp gấp phía trên.
Nội tâm oán thầm: Tấm lòng của mẹ thật vĩ đại! Đều nói Tể tướng trong bụng có thể chống thuyền, mẹ cô đừng nói là thuyền, núi cũng có thể chống được.
Lý Nam bị dáng vẻ đau lòng của Tống Đường chọc cười, lên tiếng an ủi: "Ai u, đừng đau lòng, lần sau mẹ không làm như vậy nữa."
Mẹ làm trộm.
Không biết tiếng lòng của Lý Nam, Tống Đường bĩu môi nói: "Cái này cũng không khác biệt lắm."
Biết sai để thay đổi, là người mẹ tốt.
Tống Thành tựa vào khung cửa hỏi: “Vương Hiểu Anh nói gì với em?"
"Nói cô ấy cả ngày bận rộn giống như một con quay, nội tâm rất phong phú." Lý Nam lau miệng: “Em thấy buồn bực, bận bịu như vậy thì có gì đáng kiêu ngại, Hiểu Anh là đi làm đến ngốc rồi sao?"
Lý Nam hết sức nghi ngờ: 996 là phúc báo?
"Rõ ràng không làm việc nhưng có lương mới đáng kiêu ngạo chứ!" Lý Nam nói ra suy nghĩ của mình.
Tống Đường khóe miệng giật một cái, tam quan của mẹ cô... Có phải bị lệch đến trăm điểm hay không.
Không phải lao động là vinh quang nhất sao? Tại sao mẹ cô sẽ cảm thấy không làm gì mới là hạnh phúc?
Ngay lúc Tống Đường buồn bực, Tống Thành nói: “Em nói rất đúng! Công việc phiền phức như vậy, lại có người thích?"
Tôi không hiểu.
Tống Đường: "..." Không hổ là hai vợ chồng.
Lý Nam cắn hạt dưa Vương Hiểu Anh mang đến: “Nếu cô ngại mệt mỏi, đổi lại thì trở về đi." Sau khi Vương Hiểu Anh đến, cô lại cắn hạt dưa không ngừng nghỉ, vỏ hạt dưa trước mặt đã thành một núi nhỏ.
Vương Hiểu Anh: "..."
Cô và Lý Nam từ nhỏ cùng nhau lớn lên, lại ở trong cùng một tòa nhà, không tránh được việc bị so sánh, lúc đi học thì là thành tích, trưởng thành thì là công việc, sau khi kết hôn lại là chồng, sinh con xong thì là đứa trẻ.
Vương Hiểu Anh cảm thấy mình tốt hơn so với Lý Nam, lần này tìm tới Lý Nam, trừ khoe khoang công việc bên ngoài của mình, còn muốn nói cho Lý Nam chuyện chồng lên chức.
"Dì!" Tống Đường vui vẻ gọi một tiếng: “Dì đến tìm mẹ con nói chuyện sao? Sao không đưa chị tới? Con mới học thêm năm bài hát mới!"
Vương Hiểu Anh trơ tráo không cười, nói: “Đường Đường thật là lợi hại!"
Thật không biết hai người Lý Nam và Tống Thành có thể sinh ra một đứa trẻ như vậy.
Lần trước cô thuận miệng nói con gái cô hát được nhiều bài hát, người tốt, Tống Đường mỗi lần thấy cô đều thông báo với cô đã học được bài hát mới, hát cho cô nghe, hát tốt thì thôi, điểm chính là hát thật sự khó nghe, nghe qua một lần tuyệt đối không muốn nghe lần thứ hai.
Tâm tình lấy le nhất thời không có, cô phải chạy nhanh lên, nếu không chờ Tống Đường hát lên, lỗ tai cô lại như treo lên.
Vi vậy lập tức vẫy tay chào Lý Nam và Tống Thành: “Tôi có việc phải đi rồi, có rảnh rỗi thì đến nhà tôi chơi một chút."
Phòng làm việc rất chật, bàn và ghế để chung một chỗ, nếu như không phải mở cửa sổ, thì có thể khiến người khác chết ngộp.
Ở trên bàn Lý Nam có đặt một chậu cây, là tỏi xanh, lá tỏi xanh nhìn rất bắt mắt.
Tống Đường chỉ cây tỏi hỏi mẹ: “Mẹ, cây tỏi này có thể ăn không?" Chậu cây tỏi cho nhà bọn họ thêm một chút thức ăn, cà tím xào tỏi, đậu hũ xào tỏi, tỏi bầm... Thật là nhiều.
Lý Nam lấy giấy báo dọn dẹp vỏ hạt dưa trên bàn, vừa nói: “Xàm? Còn phải chờ một chút."
Đột nhiên Tống Đường kêu lên: "A, mẹ, sao mẹ dùng báo gói hạt dưa chứ?" Phí của trời.
Lý Nam liếc nhìn Tống Đường: “Có gì ngạc nhiên?"
Tống Đường đau lòng giành lấy giấy báo, bàn tay nhỏ bé đè lên nếp gấp phía trên.
Nội tâm oán thầm: Tấm lòng của mẹ thật vĩ đại! Đều nói Tể tướng trong bụng có thể chống thuyền, mẹ cô đừng nói là thuyền, núi cũng có thể chống được.
Lý Nam bị dáng vẻ đau lòng của Tống Đường chọc cười, lên tiếng an ủi: "Ai u, đừng đau lòng, lần sau mẹ không làm như vậy nữa."
Mẹ làm trộm.
Không biết tiếng lòng của Lý Nam, Tống Đường bĩu môi nói: "Cái này cũng không khác biệt lắm."
Biết sai để thay đổi, là người mẹ tốt.
Tống Thành tựa vào khung cửa hỏi: “Vương Hiểu Anh nói gì với em?"
"Nói cô ấy cả ngày bận rộn giống như một con quay, nội tâm rất phong phú." Lý Nam lau miệng: “Em thấy buồn bực, bận bịu như vậy thì có gì đáng kiêu ngại, Hiểu Anh là đi làm đến ngốc rồi sao?"
Lý Nam hết sức nghi ngờ: 996 là phúc báo?
"Rõ ràng không làm việc nhưng có lương mới đáng kiêu ngạo chứ!" Lý Nam nói ra suy nghĩ của mình.
Tống Đường khóe miệng giật một cái, tam quan của mẹ cô... Có phải bị lệch đến trăm điểm hay không.
Không phải lao động là vinh quang nhất sao? Tại sao mẹ cô sẽ cảm thấy không làm gì mới là hạnh phúc?
Ngay lúc Tống Đường buồn bực, Tống Thành nói: “Em nói rất đúng! Công việc phiền phức như vậy, lại có người thích?"
Tôi không hiểu.
Tống Đường: "..." Không hổ là hai vợ chồng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro