[Thập Niên 70] Dưỡng Oa Hàng Ngày Trên Hải Đảo
Đâm đầu (4)
Tùng Thử Tuý Ngư
2024-09-25 08:56:41
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hôm nay cô ở quân khu liêu tỉnh, nhìn thấy không ít những người cao trên một mét tám, mỗi ngày đều tập luyện, với cô, chỉ có một 1m64 đứng ở bên cạnh bọn họ, chỉ cảm thấy mười phần bị áp bách, sợ...
Bọn họ nếu là đánh cô, cô chạy cũng không thoát.
Những thứ này tạm thời không đề cập tới, Tần Nhu nhìn về phía Tiết Đình Đình, viết quyển sách này chính là Liêu Đình Đình, cô ta viết loại sách này coi như là muốn cùng Lâm Minh Huy yêu đương cũng được đi, tại sao lại viết cô thành một nhân vật phụ xấu xí.
Cô ta viết Lâm Trường Ngạn, cũng chính là nam chính của quyển sách này, là cháu trai của ông Lâm, gia thế xuất chúng, mà cô, Tần Nhu làm nữ phụ, luôn là không hợp với Tiết Đình Đình, làm mẹ kế, làm hỏng buổi biễu diễn, sau đó còn muốn đi cướp đàn ông với Tiết Đình Đình.
Cô câu dẫn nam chính Lâm Trường Ngạn sao, sau đó kết hôn với người đàn ông không thuộc về mình, trở thành một cặp trai gái bị đem ra làm trò cười, kết quả rất thê thảm.
Trong lòng, Tần Nhu cười lạnh mấy tiếng.
Cô trước kia là một người dịu dàng, không chủ động gây chuyện trước, nhưng dù là thỏ, tức giận cũng sẽ cắn người!
"Tiết Đình Đình? Ai, phóng viên Lâm cũng ở đây?" Tần Nhu vẫn chưa lau đi lớp trang điểm trên mặt, cô cố ý đi tới trước mặt hai người Tiết Đình Đình, nũng nịu mở miệng, nhìn Lâm Trường Ngạn quyến rũ cười một tiếng.
Nụ cười này của cô như hoa mùa xuân, đôi mắt hồ ly kia câu hồn đoạt phách, cực kỳ đánh vào thị giác, dù cho là Tiết Đình Đình, cũng không khỏi ngẩn ra chốc lát.
Đến khi Tiết Đình Đình hồi phục lại tinh thần, quay đầu phát hiện Lâm Trường Ngạn vẫn còn thất thần, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
Tần Nhu không đợi hai người mở miệng, lại giở giọng trà xanh nói rất êm tai: "Trước tôi không nói nhiều với hai người, tôi đi gặp chủ nhiệm Tôn."
Giọng nói mềm mại, rồi liền xuất hiện một nụ cười, Lâm Trường Ngạn chỉ thấy tim đập thình thình.
Cô để lại một nụ cười rồi rời đi.
*
Vào phòng làm việc gặp chủ nhiệm Tôn, Tần Nhu còn chưa mở miệng nói chuyện, chủ nhiệm Tôn nhíu mày, mở miệng hỏi cô: "Hôm nay buổi biểu diễn như thế nào?"
Chủ nhiệm Tôn là một cán bộ nữ, trung niên, đã kết hôn, tóc ngắn chỉnh tề, lông mày đậm, mặc đồ trung sơn, trên tay cầm một ly nước đường lớn, phía trên in hình một đứa trẻ mập mạp.
Tần Nhu vội vàng nói: "Tôi nhận được giải thưởng, giải nhất."
Cô sở dĩ chỉ tích cực báo cáo như vậy, là bởi vì trước lãnh đạo có nói, nếu như diễn xuất thành công, có hai mươi đồng tiền thưởng, còn có phiếu thịt!!!
Vô luận là ở thời đại nào, lãnh tiền mà không tích cực, là suy nghĩ có vấn đề!
Chủ nhiệm Tôn vừa nghe, thật đúng là sững sốt ba giây, mấy nay người ta tới tố cáo, nói Tần Nhu tập luyện không tích cực, không nghĩ tới cô lại đoạt giải.
Thật khiến người khác không nghĩ ra.
Bà hôm nay lớn tuổi, trí nhớ không được tốt, vừa thấy Tần Nhu, liền nhớ mình phải nói một chuyện khác:
"Đồng Chí Tần, cái này để qua một bên, bây giờ có một nhiệm vụ đặc biệt giao cho cô."
Hôm nay cô ở quân khu liêu tỉnh, nhìn thấy không ít những người cao trên một mét tám, mỗi ngày đều tập luyện, với cô, chỉ có một 1m64 đứng ở bên cạnh bọn họ, chỉ cảm thấy mười phần bị áp bách, sợ...
Bọn họ nếu là đánh cô, cô chạy cũng không thoát.
Những thứ này tạm thời không đề cập tới, Tần Nhu nhìn về phía Tiết Đình Đình, viết quyển sách này chính là Liêu Đình Đình, cô ta viết loại sách này coi như là muốn cùng Lâm Minh Huy yêu đương cũng được đi, tại sao lại viết cô thành một nhân vật phụ xấu xí.
Cô ta viết Lâm Trường Ngạn, cũng chính là nam chính của quyển sách này, là cháu trai của ông Lâm, gia thế xuất chúng, mà cô, Tần Nhu làm nữ phụ, luôn là không hợp với Tiết Đình Đình, làm mẹ kế, làm hỏng buổi biễu diễn, sau đó còn muốn đi cướp đàn ông với Tiết Đình Đình.
Cô câu dẫn nam chính Lâm Trường Ngạn sao, sau đó kết hôn với người đàn ông không thuộc về mình, trở thành một cặp trai gái bị đem ra làm trò cười, kết quả rất thê thảm.
Trong lòng, Tần Nhu cười lạnh mấy tiếng.
Cô trước kia là một người dịu dàng, không chủ động gây chuyện trước, nhưng dù là thỏ, tức giận cũng sẽ cắn người!
"Tiết Đình Đình? Ai, phóng viên Lâm cũng ở đây?" Tần Nhu vẫn chưa lau đi lớp trang điểm trên mặt, cô cố ý đi tới trước mặt hai người Tiết Đình Đình, nũng nịu mở miệng, nhìn Lâm Trường Ngạn quyến rũ cười một tiếng.
Nụ cười này của cô như hoa mùa xuân, đôi mắt hồ ly kia câu hồn đoạt phách, cực kỳ đánh vào thị giác, dù cho là Tiết Đình Đình, cũng không khỏi ngẩn ra chốc lát.
Đến khi Tiết Đình Đình hồi phục lại tinh thần, quay đầu phát hiện Lâm Trường Ngạn vẫn còn thất thần, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
Tần Nhu không đợi hai người mở miệng, lại giở giọng trà xanh nói rất êm tai: "Trước tôi không nói nhiều với hai người, tôi đi gặp chủ nhiệm Tôn."
Giọng nói mềm mại, rồi liền xuất hiện một nụ cười, Lâm Trường Ngạn chỉ thấy tim đập thình thình.
Cô để lại một nụ cười rồi rời đi.
*
Vào phòng làm việc gặp chủ nhiệm Tôn, Tần Nhu còn chưa mở miệng nói chuyện, chủ nhiệm Tôn nhíu mày, mở miệng hỏi cô: "Hôm nay buổi biểu diễn như thế nào?"
Chủ nhiệm Tôn là một cán bộ nữ, trung niên, đã kết hôn, tóc ngắn chỉnh tề, lông mày đậm, mặc đồ trung sơn, trên tay cầm một ly nước đường lớn, phía trên in hình một đứa trẻ mập mạp.
Tần Nhu vội vàng nói: "Tôi nhận được giải thưởng, giải nhất."
Cô sở dĩ chỉ tích cực báo cáo như vậy, là bởi vì trước lãnh đạo có nói, nếu như diễn xuất thành công, có hai mươi đồng tiền thưởng, còn có phiếu thịt!!!
Vô luận là ở thời đại nào, lãnh tiền mà không tích cực, là suy nghĩ có vấn đề!
Chủ nhiệm Tôn vừa nghe, thật đúng là sững sốt ba giây, mấy nay người ta tới tố cáo, nói Tần Nhu tập luyện không tích cực, không nghĩ tới cô lại đoạt giải.
Thật khiến người khác không nghĩ ra.
Bà hôm nay lớn tuổi, trí nhớ không được tốt, vừa thấy Tần Nhu, liền nhớ mình phải nói một chuyện khác:
"Đồng Chí Tần, cái này để qua một bên, bây giờ có một nhiệm vụ đặc biệt giao cho cô."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro