[Thập Niên 70] Dưỡng Oa Hàng Ngày Trên Hải Đảo

Máy Ảnh (3)

Tùng Thử Tuý Ngư

2024-09-25 08:56:41

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Chưa kể trong lòng cô còn có chút tâm tư riêng, cô muốn ảnh của Lục Diễm, bây giờ có máy ảnh đen trắng thì chụp ảnh đen trắng, sau này có máy ảnh màu thì chụp ảnh màu.

Tần Nhu lấy hết can đảm, mở miệng bàn bạc với Lục Diễm: "Lục Diễm, em muốn mua một chiếc máy ảnh."

"Em cũng đã xoắn xít hơn nửa ngày rồi, muốn mua thì mua, cần gì phải keo kiệt như vậy?"

Sau khi nói ra những lời này, Lục Diễm lập tức hối hận, trong đầu nghĩ giọng điệu của mình vừa rồi có không được tốt quá không.

Vừa rồi nhìn thấy Tần Nhu do do dự dự, anh còn tưởng là cô đang lo lắng chuyện gì, làm hại anh cũng lo lắng đề phòng theo, cứ nghĩ là cô không muốn cùng đi ra đảo Quỳnh Châu với anh, ai ngờ cô chỉ muốn mua một chiếc máy ảnh.

Chỉ có mỗi vậy?

Vì vậy, anh thật sự không nhịn được lên tiếng.

Nhưng… Lục Diễm ơi là Lục Diễm, im lặng là vàng.

Tần Nhu: "..."

???? Em keo kiệt? Chờ đến khi em tiêu tiền, anh sẽ biết thế nào gọi là người phụ nữ phá của.

Đó là tiền của anh đấy, Lục gia!

"Vậy em mua nhé?"

Lục Diễm sờ sờ chóp mũi, ho khan một tiếng, nói ngắn gọn: "Mua đi."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sợ Tần Nhu không dám mua, anh lại bổ sung thêm mấy câu: "Chờ lên đến đảo, giao thông vận tải bất tiện, có một số thứ em muốn mua cũng không mua được."

"Em cần gì thì cứ mua, đừng tiết kiệm tiền."

"Giờ mua có thể đưa ra bến tàu luôn, anh sẽ nhờ người mang lên thuyền, đồ ra đến đảo cũng có xe tải chở về. Chứ chờ sau này, chưa chắc đã tiện được như bây giờ, vì vậy em muốn mua thì mau mua đi." Lục Diễm lựa chọn lên thuyền từ bến tàu Quảng thành ra đảo Quỳnh Châu, vì muốn để Tần Nhu mua đủ đồ cô cần ở thành phố lớn này.

Cũng không thể sống khỏa thân trên đảo được.

Trước kia anh là lão độc thân không cần mang theo gì cả, hiện tại đã kết hôn dẫn theo vợ đi cùng, cũng không thể đi tay không giống như lúc trước được.

Lục Diễm không biết Tần Nhu cần gì, đương nhiên là đưa tiền cho cô để cô tự mình chọn.

"Vậy em muốn mua gì thì mua hả?"

"Mua đi, em đừng tiết kiệm quá, cũng đừng mua thứ gì cũng hỏi anh." Ông đây không chịu nổi đâu.

Tần Nhu: "..."

Cô đột nhiên phát hiện ra dường như giọng điệu của Lục Diễm hơi thay đổi, mới đầu là trầm ổn làm nhiều nói ít không giống sĩ quan lục quân, vừa rồi anh nói nửa trào phúng nửa mỉa mai như "Quá xoắn xít" " Keo kiệt?" " Thứ đồ chơi này cũng để cho anh xem?" ... Nghe sao lại có vẻ ngạo kiều, thậm chí là có hơi thiếu đòn?

Làm cô không nhịn được muốn đáp trả lại.

Được! Mua thì mua, đây là chính anh nói đấy nhé!!

Lúc này, Tần Nhu cũng không kiểu cách nữa, cô biết Lục Diễm nói đúng, nếu muốn sinh hoạt trên đảo, lúc này xoắn xít làm ra vẻ kiểu cách đúng là không cần thiết, mau chóng mua đầy đủ những thứ mình cần mới là chuyện nên làm.

Dù bên kia có phân nhà ở, cũng không có khả năng chuẩn bị hết đầy đủ tiện nghi cho bọn họ, bọn họ cần chuẩn bị đồ dùng sinh hoạt trước.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sau khi thay đổi cách nghĩ, Tần Nhu ném hai cậu nhóc lại cho Lục Diễm, còn bản thân mình bắt đầu tiêu tiền như trả thù, cũng không phải, mà là cô cân nhắc đến cuộc sống sau này, cảm thấy thứ gì cũng cần phải mua.

Không nói đến máy ảnh, có cần chuẩn bị trước những thứ khác như nồi niêu xoong chảo bát đũa chăn nệm không? Còn cả dầu muối tương giấm, các loại gia vị như đại hồi tiểu hồi hoa tiêu… cô còn muốn mua dầu hào Lý Ký đặc sản Quảng Đông, cũng cần phải mua niêu đất nhỏ ở đây, sau này còn nấu cơm, hầm canh.

Cô tốn chút tâm tư mua được gạo lạc, còn bất ngờ lấy được ít củi vải, lại lén nhờ đầu bếp của tiệm cơm nhà nước âm thầm đổi chút lạp xưởng và tương ớt.

... Dù sao cũng mua hết bất cứ thứ gì có thể nghĩ ra.

Lục Diễm xách hai cậu nhóc, thấy cô mua một đống đồ, nồi cũng đã mua, chỉ thiếu mỗi một chiếc chày cán bột.

Vì vậy, anh hỗ trợ đi mua chày cán bột bằng gỗ, mua xong lại nghĩ, có lẽ người phụ nữ xinh đẹp như vợ mình sẽ thích chày cán bột đẹp, lại mua hai chiếc chày cán bột bằng ngọc thạch.

Lúc Tần Nhu "Mua mua mua", cô cũng không quên đưa tiền tiêu vặt cho Lục Diễm, để anh dẫn hai đứa nhỏ đi chọn một số thứ cần thiết.

Trải qua mấy ngày nay, sĩ quan quân đội Lục Diễm đã học được cách trông trẻ con không đau.

Tần Nhu rất dễ mềm lòng với trẻ con, đối mặt với cậu tên nhóc mập mạp láu cá Hạ Minh Tỷ cô lại càng dễ mềm lòng hơn. Vì vậy, sau khi cô hoàn toàn giao lại bọn trẻ cho Lục Diễm, Lục Diễm hoàn mỹ thể hiện cái gì gọi là cậu nhỏ mặt lạnh lòng đen lãnh khốc vô tình.

Đặc biệt là ở trong lòng, Lục Diễm đã mắng tiểu mập mạp đến không còn lời nào để nó, nhìn thấy cậu bé khóc, anh cũng không đi dỗ, ngược lại còn giống bạn nhỏ Trần Cảnh Dực, thâm thúy nhìn tiểu mập mạp khóc.

Tiểu mập mạp: "..."

Khóc thế này chẳng có ý nghĩa gì cả!!

Cậu muốn mợ nhỏ!!!!

"Mợ nhỏ!!"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [Thập Niên 70] Dưỡng Oa Hàng Ngày Trên Hải Đảo

Số ký tự: 0