[Thập Niên 70] Dưỡng Oa Hàng Ngày Trên Hải Đảo
Quả Ớt Nhỏ (1)
Tùng Thử Tuý Ngư
2024-09-25 08:56:41
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Được."
Lục Diễm đồng ý với lời đề nghị đi xem phim, hiển nhiên là anh cũng không muốn ở lại nơi này rồi bị vây xem như khỉ.
Tần Nhu thầm khen ngợi: Người này rất biết phối hợp!
Cũng không quá khó tín như lời đồn.
Hai người đứng dậy định rời đi, đúng lúc chủ nhiệm Tôn đi vào. Nhìn thấy hai người cùng đứng lên, bà ta sững người hỏi: "Các cô cậu định đi đâu đấy? Không ngồi trò chuyện thêm lúc nữa?"
Tần Nhu nở nụ cười rạng rỡ nói: "Chủ nhiệm Tôn, tôi và sĩ quan Lục muốn đi xem phim."
Chủ nhiệm Tôn quay sang nhìn Lục Diễm, Lục Diễm gật đầu.
Chủ nhiệm Tôn: "..."
Hai người này ngồi cùng nhau, một không cãi vả, hai không ồn ào, còn định... Cùng đi xem phim?
Tần Nhu này đúng là giỏi làm bộ làm tịch, vừa gặp mặt người ta đã bắt đầu tác oai tác quái.
Chờ đến khi cháu ngoại bà ta tới, người ta đã đi mất rồi.
*
Tần Nhu và Lục Diễm cùng đi ra khỏi đại viện đoàn văn công, lên xe buýt đi tới rạp chiếu phim trong thành phố. Vừa nghĩ tới biểu tình của đám chị em plastic kia lúc bọn họ rời đi, Tần Nhu lại cảm thấy buồn cười.
Làm cô thật sự muốn chống nạnh đắc ý ba phút.
Rất thích cái dáng vẻ các cô không ưa tôi, nhưng lại không thể đánh bại được tôi.
Có bản lĩnh mặt dày thì tới đi?
Tần Nhu đắm chìm trong chiến thắng vừa nãy, càng nghĩ càng cảm thấy sảng khoái, mi mắt của cô cong cong, cười giống như một con tiểu hồ ly dương dương đắc ý.
Cô quay sang nhìn về phía ngoài cửa sổ, càng nghĩ, nụ cười trên môi lại càng rạng rỡ hơn.
Cũng coi như là xả được một cục tức.
Sau khi lên xe buýt, cô và Lục Diễm tìm ngồi xuống ghế trống, Tần Nhu ngồi ở vị trí bên cửa sổ, Lục Diễm ngồi ở dãy ghế ngoài.
Tần Nhu không chủ động lên tiếng, cô làm ra vẻ ngắm phong cảnh, tiện thể gặm nhấm tư vị sảng khoái vừa nãy.
Lục Diễm ngồi thẳng người, mắt nhìn phía trước, cơ thể căng cứng, như có thể đi vào trạng thái tác chiến bất cứ lúc nào.
Anh lặng lẽ liếc trộm người bên cạnh, nhưng lại khéo léo tìm góc độ để cô không thể phát hiện ra tầm mắt của mình.
Cô cười lên rất đẹp.
Giọng nói cũng dễ nghe.
Lục Diễm rất hiếm khi cảm thấy hồi hộp thế này, ngồi trên chiếc xe buýt nhỏ thế này, mà anh còn kích động hơn cả lần đầu tiên được lên tàu.
Sống hai mươi mấy năm trên đời, đây là lần đầu tiên anh thật sự có cái cảm giác tim đập thình thịch.
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, bộ não thông minh linh hoạt của Lục Diễm chợt bị đứng hình, đến lúc này vẫn còn chưa hoàn toàn khôi phục lại.
Nếu cô gái ngồi bên cạnh này lại tiếp tục cười, anh sợ rằng mình sẽ khó lòng tìm lại được lý trí của mình.
Khó chịu đựng.
Lục Diễm dán chặt mắt vào người tài xế xe buýt trước mặt, cố gắng phớt lờ cô gái ngồi bên cạnh mình, đến lúc này anh mới cảm thấy lý trí dần quay trở lại.
Càng bình tĩnh lại, anh càng nhận ra trái tim mình đã nảy sinh khát vọng mãnh liệt, anh muốn cô, muốn nắm tay cô, muốn ôm cô, muốn nhìn thấy cô cười mỗi ngày.
Muốn cô cười giống con tiểu hồ ly như vừa nãy, nhõng nhẽo gọi anh là "sĩ quan Lục".
Chỉ cần vừa tưởng tượng đến tiếng "sĩ quan Lục" lúc cô nói chuyện với chủ nhiệm Tôn và nụ cười lúc cô nhìn ra ngoài cửa sổ kia, hai hình ảnh này kết hợp lại với nhau, anh chỉ có cảm giác như đầu mình bốc khói giống thùng thuốc nổ nổ tung.
Lại hồi tưởng đến nụ cười lúc mới gặp lần đầu.
Cũng không biết cô đã chuyển bao nhiêu thùng thuốc nổ tới nổ tung anh.
Vụ nổ khiến đầu óc anh không thể nào bình tĩnh được, tựa như trở về thời đại pháo súng bay tán loạn.
Ngồi trên trên chiếc xe buýt nho nhỏ, Lục Diễm dùng chút lý trí còn sót lại để vạch ra chiến lược tác chiến.
“Được."
Lục Diễm đồng ý với lời đề nghị đi xem phim, hiển nhiên là anh cũng không muốn ở lại nơi này rồi bị vây xem như khỉ.
Tần Nhu thầm khen ngợi: Người này rất biết phối hợp!
Cũng không quá khó tín như lời đồn.
Hai người đứng dậy định rời đi, đúng lúc chủ nhiệm Tôn đi vào. Nhìn thấy hai người cùng đứng lên, bà ta sững người hỏi: "Các cô cậu định đi đâu đấy? Không ngồi trò chuyện thêm lúc nữa?"
Tần Nhu nở nụ cười rạng rỡ nói: "Chủ nhiệm Tôn, tôi và sĩ quan Lục muốn đi xem phim."
Chủ nhiệm Tôn quay sang nhìn Lục Diễm, Lục Diễm gật đầu.
Chủ nhiệm Tôn: "..."
Hai người này ngồi cùng nhau, một không cãi vả, hai không ồn ào, còn định... Cùng đi xem phim?
Tần Nhu này đúng là giỏi làm bộ làm tịch, vừa gặp mặt người ta đã bắt đầu tác oai tác quái.
Chờ đến khi cháu ngoại bà ta tới, người ta đã đi mất rồi.
*
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Nhu và Lục Diễm cùng đi ra khỏi đại viện đoàn văn công, lên xe buýt đi tới rạp chiếu phim trong thành phố. Vừa nghĩ tới biểu tình của đám chị em plastic kia lúc bọn họ rời đi, Tần Nhu lại cảm thấy buồn cười.
Làm cô thật sự muốn chống nạnh đắc ý ba phút.
Rất thích cái dáng vẻ các cô không ưa tôi, nhưng lại không thể đánh bại được tôi.
Có bản lĩnh mặt dày thì tới đi?
Tần Nhu đắm chìm trong chiến thắng vừa nãy, càng nghĩ càng cảm thấy sảng khoái, mi mắt của cô cong cong, cười giống như một con tiểu hồ ly dương dương đắc ý.
Cô quay sang nhìn về phía ngoài cửa sổ, càng nghĩ, nụ cười trên môi lại càng rạng rỡ hơn.
Cũng coi như là xả được một cục tức.
Sau khi lên xe buýt, cô và Lục Diễm tìm ngồi xuống ghế trống, Tần Nhu ngồi ở vị trí bên cửa sổ, Lục Diễm ngồi ở dãy ghế ngoài.
Tần Nhu không chủ động lên tiếng, cô làm ra vẻ ngắm phong cảnh, tiện thể gặm nhấm tư vị sảng khoái vừa nãy.
Lục Diễm ngồi thẳng người, mắt nhìn phía trước, cơ thể căng cứng, như có thể đi vào trạng thái tác chiến bất cứ lúc nào.
Anh lặng lẽ liếc trộm người bên cạnh, nhưng lại khéo léo tìm góc độ để cô không thể phát hiện ra tầm mắt của mình.
Cô cười lên rất đẹp.
Giọng nói cũng dễ nghe.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Diễm rất hiếm khi cảm thấy hồi hộp thế này, ngồi trên chiếc xe buýt nhỏ thế này, mà anh còn kích động hơn cả lần đầu tiên được lên tàu.
Sống hai mươi mấy năm trên đời, đây là lần đầu tiên anh thật sự có cái cảm giác tim đập thình thịch.
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, bộ não thông minh linh hoạt của Lục Diễm chợt bị đứng hình, đến lúc này vẫn còn chưa hoàn toàn khôi phục lại.
Nếu cô gái ngồi bên cạnh này lại tiếp tục cười, anh sợ rằng mình sẽ khó lòng tìm lại được lý trí của mình.
Khó chịu đựng.
Lục Diễm dán chặt mắt vào người tài xế xe buýt trước mặt, cố gắng phớt lờ cô gái ngồi bên cạnh mình, đến lúc này anh mới cảm thấy lý trí dần quay trở lại.
Càng bình tĩnh lại, anh càng nhận ra trái tim mình đã nảy sinh khát vọng mãnh liệt, anh muốn cô, muốn nắm tay cô, muốn ôm cô, muốn nhìn thấy cô cười mỗi ngày.
Muốn cô cười giống con tiểu hồ ly như vừa nãy, nhõng nhẽo gọi anh là "sĩ quan Lục".
Chỉ cần vừa tưởng tượng đến tiếng "sĩ quan Lục" lúc cô nói chuyện với chủ nhiệm Tôn và nụ cười lúc cô nhìn ra ngoài cửa sổ kia, hai hình ảnh này kết hợp lại với nhau, anh chỉ có cảm giác như đầu mình bốc khói giống thùng thuốc nổ nổ tung.
Lại hồi tưởng đến nụ cười lúc mới gặp lần đầu.
Cũng không biết cô đã chuyển bao nhiêu thùng thuốc nổ tới nổ tung anh.
Vụ nổ khiến đầu óc anh không thể nào bình tĩnh được, tựa như trở về thời đại pháo súng bay tán loạn.
Ngồi trên trên chiếc xe buýt nho nhỏ, Lục Diễm dùng chút lý trí còn sót lại để vạch ra chiến lược tác chiến.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro