[Thập Niên 70] Dưỡng Oa Hàng Ngày Trên Hải Đảo
Sinh Hoạt (1)
Tùng Thử Tuý Ngư
2024-09-25 08:56:41
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lần này chỉ sợ là cả hai đều thua cuộc, ai cũng không lấy được đài radio.
Kết thúc buổi thi, Uông Viễn Chinh trở về phòng ký túc xá, nhìn thấy Lục Diễm đang nằm ở trên chiếc giường khác.
Lục Diễm gối hai tay ra sau đầu, ngửa đầu nhìn chằm chằm vào trên trần nhà.
Uông Viễn Chinh: "..."
Ở trong mắt Uông Viễn Chinh, dáng vẻ thảnh thơi không lo lắng này nhìn cực kỳ thiếu đòn.
Nếu là những người khác, mấy ngày nay ai lại không tranh thủ từng giây từng phút khêu đèn học đêm, nhưng trời sinh có người lại nằm úp sấp như con hải cẩu rơi trên boong tàu.
Đều tại người ta trẻ tuổi, đầu óc thông minh, dễ dàng thi đạt điểm cao.
“Nếu để cho đám người kia nhìn thấy cậu như vậy, người ta chắc chắn sẽ muốn đạp cậu xuống giường dấy."
Mấy ngày nay, những người khác đều bận thi cử, không có thời gian tới quan tâm chuyện của hai người bọn họ, chờ kỳ thi kết thúc, đoán chắc bọn họ sẽ lại tới hóng chuyện.
Nghĩ đến khả năng có thể gặp phải, trái tim của Uông Viễn Chinh——
Haizzz, trái tim vừa đau, vừa lạnh.
Cũng may là còn có một lão đồng chí Lục, làm nổi bật lên tài liệu giảng dạy sai lầm, ít nhất anh ấy còn thành công được một nửa, mà lão đồng chí Lục đến mở đầu cũng không có.
Lục Diễm đang nằm trên giường thoáng liếc nhìn anh ấy, rồi lại tiếp tục để đầu óc trống rỗng, tâm tình của anh lúc này rất tốt.
Lười cãi nhau với anh ấy.
Bên kia đã đồng ý phê chuẩn ký tên, ván đã đóng thuyền.
Sau khi nói xong, Uông Viễn Chinh chờ mãi cũng không nghe thấy Lục Diễm lên tiếng, trong lòng anh ấy nhất thời cảm thấy kỳ quái.
Điều này hoàn toàn không phù hợp với tính tình của Lục Diễm!
"Tôi đã đệ đơn xin kết hôn rồi."
Uông Viễn Chinh bị những lời này của anh dọa sợ không nhẹ, rất lâu sau mới tìm lại được giọng nói của mình: “Lão đồng chí Lục, cậu đang nói đùa với tôi đấy à, trò đùa này không vui đâu?"
Trước sau chưa đầy năm ngày, mọi người đều bận chuẩn bị cho kỳ thi, kết quả người này đột nhiên thốt ra một câu, ông đây đã nộp đơn xin kết hôn rồi.
Ngay cả khi vượt từ sau lên trước, cậu cũng không thể "lên" như vậy được.
Lục Diễm vân đạm phong khinh nói: "Không đùa, người ta làm ở đoàn văn công."
Cô ấy rất xinh đẹp, giọng nói cũng dễ nghe, đôi mắt hút hồn khiến hồn phách anh bay theo, dáng vẻ lúc khóc cũng mang một vẻ đẹp riêng… tất nhiên, không cần nói những thứ này cho người ngoài.
"Các cậu gặp nhau mấy lần rồi?"
"Một lần."
"Cậu... cậu mới gặp người ta có một lần, đã muốn kết hôn với người ta rồi, các cậu nói với nhau được mấy câu? Cậu có biết đó là người phụ nữ thế nào không? Cậu biết liệu sau này cô ấy có thể chăm lo được việc nhà không?"
"Hôn nhân là chuyện lớn cả đời, sao cậu có thể qua loa đến vậy?! Chúng ta sắp phải tới đảo Quỳnh Châu rồi, cậu đã từng cân nhắc đến chuyện cô ấy có sẵn sàng qua đó với cậu chưa? Tại sao người ta lại phải vượt 3000 cây số đi tới đảo Quỳnh Châu xa xôi với cậu?"
Uông Viễn Chinh từng hỏi đi hỏi lại xem tiểu Mã có sẵn lòng đi tới đảo Quỳnh Châu với mình không, dù ban đầu người ta đồng ý, nhưng sau đó tìm hiểu tình hình cụ thể, cô ấy lập tức từ chối luôn.
Mặc dù trong lòng rất khổ sở, nhưng anh ấy vẫn tôn trọng và hiểu được quyết định của cô ấy.
"Ở chiến tranh hiện đại, đánh là phải tiến công chớp nhoáng." Lục Diễm liếc nhìn anh ấy: "Ai lại cứ lải nhải kéo dài lâu như anh."
"Lục Diễm! Tư tưởng thái độ của cậu không đứng đắn!"
"Cậu lại so sánh hôn nhân với tác chiến, cậu đã từng cân nhắc đến mọi phương diện giữa hai người chưa? Từng cân nhắc đến cuộc sống gia đình trong tương lai chưa?" Uông Viễn Chinh từng nghe những người từng trải chia sẻ rất nhiều, anh ấy ngẫm đi ngẫm lại, cân nhắc kỹ lưỡng về mọi phương diện, còn Lục Diễm thì sao, cái tên khó tính—— "Lục Diễm, đừng nói là đầu cậu bị lừa đá đấy nhé?"
"Cút mẹ anh đi!" Lục Diễm liếc mắt, mắng Uông Viễn Chinh.
Lần này chỉ sợ là cả hai đều thua cuộc, ai cũng không lấy được đài radio.
Kết thúc buổi thi, Uông Viễn Chinh trở về phòng ký túc xá, nhìn thấy Lục Diễm đang nằm ở trên chiếc giường khác.
Lục Diễm gối hai tay ra sau đầu, ngửa đầu nhìn chằm chằm vào trên trần nhà.
Uông Viễn Chinh: "..."
Ở trong mắt Uông Viễn Chinh, dáng vẻ thảnh thơi không lo lắng này nhìn cực kỳ thiếu đòn.
Nếu là những người khác, mấy ngày nay ai lại không tranh thủ từng giây từng phút khêu đèn học đêm, nhưng trời sinh có người lại nằm úp sấp như con hải cẩu rơi trên boong tàu.
Đều tại người ta trẻ tuổi, đầu óc thông minh, dễ dàng thi đạt điểm cao.
“Nếu để cho đám người kia nhìn thấy cậu như vậy, người ta chắc chắn sẽ muốn đạp cậu xuống giường dấy."
Mấy ngày nay, những người khác đều bận thi cử, không có thời gian tới quan tâm chuyện của hai người bọn họ, chờ kỳ thi kết thúc, đoán chắc bọn họ sẽ lại tới hóng chuyện.
Nghĩ đến khả năng có thể gặp phải, trái tim của Uông Viễn Chinh——
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Haizzz, trái tim vừa đau, vừa lạnh.
Cũng may là còn có một lão đồng chí Lục, làm nổi bật lên tài liệu giảng dạy sai lầm, ít nhất anh ấy còn thành công được một nửa, mà lão đồng chí Lục đến mở đầu cũng không có.
Lục Diễm đang nằm trên giường thoáng liếc nhìn anh ấy, rồi lại tiếp tục để đầu óc trống rỗng, tâm tình của anh lúc này rất tốt.
Lười cãi nhau với anh ấy.
Bên kia đã đồng ý phê chuẩn ký tên, ván đã đóng thuyền.
Sau khi nói xong, Uông Viễn Chinh chờ mãi cũng không nghe thấy Lục Diễm lên tiếng, trong lòng anh ấy nhất thời cảm thấy kỳ quái.
Điều này hoàn toàn không phù hợp với tính tình của Lục Diễm!
"Tôi đã đệ đơn xin kết hôn rồi."
Uông Viễn Chinh bị những lời này của anh dọa sợ không nhẹ, rất lâu sau mới tìm lại được giọng nói của mình: “Lão đồng chí Lục, cậu đang nói đùa với tôi đấy à, trò đùa này không vui đâu?"
Trước sau chưa đầy năm ngày, mọi người đều bận chuẩn bị cho kỳ thi, kết quả người này đột nhiên thốt ra một câu, ông đây đã nộp đơn xin kết hôn rồi.
Ngay cả khi vượt từ sau lên trước, cậu cũng không thể "lên" như vậy được.
Lục Diễm vân đạm phong khinh nói: "Không đùa, người ta làm ở đoàn văn công."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô ấy rất xinh đẹp, giọng nói cũng dễ nghe, đôi mắt hút hồn khiến hồn phách anh bay theo, dáng vẻ lúc khóc cũng mang một vẻ đẹp riêng… tất nhiên, không cần nói những thứ này cho người ngoài.
"Các cậu gặp nhau mấy lần rồi?"
"Một lần."
"Cậu... cậu mới gặp người ta có một lần, đã muốn kết hôn với người ta rồi, các cậu nói với nhau được mấy câu? Cậu có biết đó là người phụ nữ thế nào không? Cậu biết liệu sau này cô ấy có thể chăm lo được việc nhà không?"
"Hôn nhân là chuyện lớn cả đời, sao cậu có thể qua loa đến vậy?! Chúng ta sắp phải tới đảo Quỳnh Châu rồi, cậu đã từng cân nhắc đến chuyện cô ấy có sẵn sàng qua đó với cậu chưa? Tại sao người ta lại phải vượt 3000 cây số đi tới đảo Quỳnh Châu xa xôi với cậu?"
Uông Viễn Chinh từng hỏi đi hỏi lại xem tiểu Mã có sẵn lòng đi tới đảo Quỳnh Châu với mình không, dù ban đầu người ta đồng ý, nhưng sau đó tìm hiểu tình hình cụ thể, cô ấy lập tức từ chối luôn.
Mặc dù trong lòng rất khổ sở, nhưng anh ấy vẫn tôn trọng và hiểu được quyết định của cô ấy.
"Ở chiến tranh hiện đại, đánh là phải tiến công chớp nhoáng." Lục Diễm liếc nhìn anh ấy: "Ai lại cứ lải nhải kéo dài lâu như anh."
"Lục Diễm! Tư tưởng thái độ của cậu không đứng đắn!"
"Cậu lại so sánh hôn nhân với tác chiến, cậu đã từng cân nhắc đến mọi phương diện giữa hai người chưa? Từng cân nhắc đến cuộc sống gia đình trong tương lai chưa?" Uông Viễn Chinh từng nghe những người từng trải chia sẻ rất nhiều, anh ấy ngẫm đi ngẫm lại, cân nhắc kỹ lưỡng về mọi phương diện, còn Lục Diễm thì sao, cái tên khó tính—— "Lục Diễm, đừng nói là đầu cậu bị lừa đá đấy nhé?"
"Cút mẹ anh đi!" Lục Diễm liếc mắt, mắng Uông Viễn Chinh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro