Thập Niên 70: Đường Tỷ Sống Lại Cướp Tra Nam Chồng Trước
Chương 3
Đồ Tiểu Tuế
2024-07-03 13:57:17
Trần Mẫn đi tới trước mặt con gái: "Thanh Thanh, con nói thật với mẹ đi, sao con và Lê Vận lại rơi xuống sông? Mau nói cho mẹ nghe đi.”
Lê Vận?
Không lẽ cô tên là Lê Thanh Thanh sao?
Không thể nào, không thể nào!
"Năm nay là năm nào?” Lê Thanh Thanh chộp lấy tay của Trần Mẫn, nóng lòng muốn biết giờ đang là năm nào.
Trần Mẫn sững người một lúc, cẩn thận đánh giá sắc mặt của con gái, trông vẫn ổn mà?
Nhưng dù sao cũng vừa gặp nguy hiểm: "Bây giờ là năm 1975, con không nhớ sao?”
“Có phải chúng ta đang ở đại đội Hồng Tinh không? Con tên là Lê Thanh Thanh?”
Trần Mẫn nghi ngờ nói: "Đúng rồi.”
Chẳng phải vẫn nhớ rõ sao?
Không ngốc là tốt rồi.
Lê Thanh Thanh nhận được đáp án mình muốn xong thì ngơ người tại chỗ, xong đời! Cô xuyên sách rồi!
Còn xuyên vào những năm 1970 thiếu thốn vật chất!
Trong sách, vì chuyện Lê Thanh Thanh ngã xuống nước mà trong tay còn nắm áo của chị họ, thế là người trong thôn đều nghĩ rằng cô ấy kéo chị họ xuống nước.
Danh tiếng tệ, đến tuổi lấy chồng cũng không có ai muốn cưới cô ấy, cuối cùng cô ấy bị một người công nhân trong thành phố nhìn trúng và cưới về.
Vốn cho rằng là sự khởi đầu của hạnh phúc, ai ngờ là bắt đầu của địa ngục.
Cả ngày bưng trà rót nước hầu hạ cả nhà, phải chăm mẹ già tương lai sẽ bị liệt, con có em gái và em trai còn nhỏ của nam chính.
Cuối cùng, sau khi nam chính thành công, một người vợ nghèo hèn như cô ấy vì không thể sinh con nên bị đá văng đi, chớp mắt nam chính đã cưới người bạn từ thuở nhỏ của mình.
Lê Thanh Thanh liếc nhìn bàn tay trắng mịn, cô lấy tấm gương trên đầu giường và nhìn gương mặt xinh đẹp trong đó, lông mày cong cong, dáng vẻ này nhìn qua chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, chính là lúc tuổi xuân tươi đẹp nhất.
Suy nghĩ lại về tương lai phải hầu hạ cả nhà nam chính, còn là vợ cũ bia đỡ đạn bị đá văng.
Nam chính này ấy à, người nào thích thì cứ gả đi, Lê Thanh Thanh cô đây không hầu nổi!
"Nhà thằng hai đâu, cút ra đây cho tôi!”
Trần Mẫn ngồi trong phòng nhướng mày, trông thấy sắc mặt con gái Lê Thanh Thanh không có gì bất thường, bà mới đứng lên: "Bác cả gái của con tới rồi! Để mẹ đi ra xem một chút, con đợi trong phòng đi.”
Nhìn Trần Mẫn đi ra ngoài, da đầu Lê Thanh Thanh tê rần: "Bác cả gái? Đây chẳng phải là khởi đầu của việc Lê Thanh Thanh bị hãm hại hay sao?”
Lê Vận?
Không lẽ cô tên là Lê Thanh Thanh sao?
Không thể nào, không thể nào!
"Năm nay là năm nào?” Lê Thanh Thanh chộp lấy tay của Trần Mẫn, nóng lòng muốn biết giờ đang là năm nào.
Trần Mẫn sững người một lúc, cẩn thận đánh giá sắc mặt của con gái, trông vẫn ổn mà?
Nhưng dù sao cũng vừa gặp nguy hiểm: "Bây giờ là năm 1975, con không nhớ sao?”
“Có phải chúng ta đang ở đại đội Hồng Tinh không? Con tên là Lê Thanh Thanh?”
Trần Mẫn nghi ngờ nói: "Đúng rồi.”
Chẳng phải vẫn nhớ rõ sao?
Không ngốc là tốt rồi.
Lê Thanh Thanh nhận được đáp án mình muốn xong thì ngơ người tại chỗ, xong đời! Cô xuyên sách rồi!
Còn xuyên vào những năm 1970 thiếu thốn vật chất!
Trong sách, vì chuyện Lê Thanh Thanh ngã xuống nước mà trong tay còn nắm áo của chị họ, thế là người trong thôn đều nghĩ rằng cô ấy kéo chị họ xuống nước.
Danh tiếng tệ, đến tuổi lấy chồng cũng không có ai muốn cưới cô ấy, cuối cùng cô ấy bị một người công nhân trong thành phố nhìn trúng và cưới về.
Vốn cho rằng là sự khởi đầu của hạnh phúc, ai ngờ là bắt đầu của địa ngục.
Cả ngày bưng trà rót nước hầu hạ cả nhà, phải chăm mẹ già tương lai sẽ bị liệt, con có em gái và em trai còn nhỏ của nam chính.
Cuối cùng, sau khi nam chính thành công, một người vợ nghèo hèn như cô ấy vì không thể sinh con nên bị đá văng đi, chớp mắt nam chính đã cưới người bạn từ thuở nhỏ của mình.
Lê Thanh Thanh liếc nhìn bàn tay trắng mịn, cô lấy tấm gương trên đầu giường và nhìn gương mặt xinh đẹp trong đó, lông mày cong cong, dáng vẻ này nhìn qua chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, chính là lúc tuổi xuân tươi đẹp nhất.
Suy nghĩ lại về tương lai phải hầu hạ cả nhà nam chính, còn là vợ cũ bia đỡ đạn bị đá văng.
Nam chính này ấy à, người nào thích thì cứ gả đi, Lê Thanh Thanh cô đây không hầu nổi!
"Nhà thằng hai đâu, cút ra đây cho tôi!”
Trần Mẫn ngồi trong phòng nhướng mày, trông thấy sắc mặt con gái Lê Thanh Thanh không có gì bất thường, bà mới đứng lên: "Bác cả gái của con tới rồi! Để mẹ đi ra xem một chút, con đợi trong phòng đi.”
Nhìn Trần Mẫn đi ra ngoài, da đầu Lê Thanh Thanh tê rần: "Bác cả gái? Đây chẳng phải là khởi đầu của việc Lê Thanh Thanh bị hãm hại hay sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro