Bao Nhiêu Anh T...
Nguyệt Bán Tường Vi
2024-08-10 10:11:58
Tiểu Hồ nén cười, cô gái nhỏ thoạt nhìn ngoan ngoãn, giống như tiểu thư bước ra từ trong tranh, nhưng sau mấy ngày ở chung, anh ta phát hiện tính cách cô khá thú vị, cũng vô cùng thông minh.
Thấy chuyện chướng tai gai mắt còn lén trợn trắng mắt.
Ví dụ như người vẫn luôn ngồi ở lối đi, nghe nói "phần tử cải tạo lao động" xuống cùng ga với bọn họ muốn ăn quýt, cô gái nhỏ sẽ bóc vỏ trước, sau đó thừa dịp người bên cạnh đi vệ sinh, mới đi qua lặng lẽ đưa quýt tới.
Nếu không phải anh ta tinh mắt, nói không chừng đã bị qua mặt.
Nghĩ đến đây, anh ta nhìn ra lối đi, trao đổi ánh mắt với người đàn ông trung niên, rồi rời đi không dấu vết.
Tiểu Hồ biết đây là nguyên nhân khiến Duật Duật mềm lòng, nhưng nhiều hơn là sự đồng cảm.
Anh ta chắc chắn cô gái nhỏ đã biết thủ trưởng gặp phải chuyện gì.
Nghĩ tới đây, Tiểu Hồ ngừng cười, treo ấm nước lên, nói sang chuyện khác đánh lạc hướng Duật Duật: "Không biết sáng mai mẹ Thu Hoa của em có đến nhà ga đón chúng ta không."
Quả nhiên, chủ đề này đã thành công thu hút sự chú ý của cô gái nhỏ, cô quay đầu lại, không chắc chắn đáp: "Chắc là không đâu, không phải anh nói sau khi xuống xe lửa còn phải đi mấy lần xe nữa sao?"
Tiểu Hồ đã từng gặp Tào Thu Hoa, hiểu rõ mối quan hệ giữa hai nhà, cười nói: "Anh nghĩ là có đấy, mà không chỉ có mẹ Thu Hoa của em đâu, còn có mấy người anh trai của em nữa cơ."
Trần Lộng Mặc chớp mắt... Mấy người anh trai... Là bao nhiêu người vậy?
Tiểu Hồ là người tỉnh H chính gốc.
Đây cũng là nguyên nhân Trần Đức Mậu yên tâm để anh ta đưa con gái đến đây.
Khoảng nửa tiếng trước khi xe lửa dừng ở ga Bình Đầu, anh ta đã thu dọn xong mọi thứ.
Trần Lộng Mặc cũng không ngồi yên, giúp Tiểu Hổ thu dọn một phen.
"Đừng mang theo áo khoác lớn, trên xe có hơi ấm, em sẽ không cảm thấy lạnh đâu, xuống xe là có thể cảm nhận được, nơi này khác thành phố N, mùa đông lạnh hơn mười mấy độ." Thấy cô gái nhỏ bắt đầu gấp chăn bông lấy áo khoác, Tiểu Hồ vội vàng đưa tay ngăn cản.
Trần Lộng Mặc gật đầu, trực tiếp khoác áo khoác lên người rồi quay lại kiểm tra xem còn thiếu món đồ nào không.
Đương nhiên cô biết khí hậu tỉnh H thế nào, gấp áo khoác chỉ là thói quen mà thôi.
Thật ra so với mùa đông ở phương Nam, người sợ lạnh như cô thích phương Bắc hơn, ở nơi mùa đông không có điều hoà và máy sưởi, giường chính là thần khí cứu mạng.
Thấy chuyện chướng tai gai mắt còn lén trợn trắng mắt.
Ví dụ như người vẫn luôn ngồi ở lối đi, nghe nói "phần tử cải tạo lao động" xuống cùng ga với bọn họ muốn ăn quýt, cô gái nhỏ sẽ bóc vỏ trước, sau đó thừa dịp người bên cạnh đi vệ sinh, mới đi qua lặng lẽ đưa quýt tới.
Nếu không phải anh ta tinh mắt, nói không chừng đã bị qua mặt.
Nghĩ đến đây, anh ta nhìn ra lối đi, trao đổi ánh mắt với người đàn ông trung niên, rồi rời đi không dấu vết.
Tiểu Hồ biết đây là nguyên nhân khiến Duật Duật mềm lòng, nhưng nhiều hơn là sự đồng cảm.
Anh ta chắc chắn cô gái nhỏ đã biết thủ trưởng gặp phải chuyện gì.
Nghĩ tới đây, Tiểu Hồ ngừng cười, treo ấm nước lên, nói sang chuyện khác đánh lạc hướng Duật Duật: "Không biết sáng mai mẹ Thu Hoa của em có đến nhà ga đón chúng ta không."
Quả nhiên, chủ đề này đã thành công thu hút sự chú ý của cô gái nhỏ, cô quay đầu lại, không chắc chắn đáp: "Chắc là không đâu, không phải anh nói sau khi xuống xe lửa còn phải đi mấy lần xe nữa sao?"
Tiểu Hồ đã từng gặp Tào Thu Hoa, hiểu rõ mối quan hệ giữa hai nhà, cười nói: "Anh nghĩ là có đấy, mà không chỉ có mẹ Thu Hoa của em đâu, còn có mấy người anh trai của em nữa cơ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Lộng Mặc chớp mắt... Mấy người anh trai... Là bao nhiêu người vậy?
Tiểu Hồ là người tỉnh H chính gốc.
Đây cũng là nguyên nhân Trần Đức Mậu yên tâm để anh ta đưa con gái đến đây.
Khoảng nửa tiếng trước khi xe lửa dừng ở ga Bình Đầu, anh ta đã thu dọn xong mọi thứ.
Trần Lộng Mặc cũng không ngồi yên, giúp Tiểu Hổ thu dọn một phen.
"Đừng mang theo áo khoác lớn, trên xe có hơi ấm, em sẽ không cảm thấy lạnh đâu, xuống xe là có thể cảm nhận được, nơi này khác thành phố N, mùa đông lạnh hơn mười mấy độ." Thấy cô gái nhỏ bắt đầu gấp chăn bông lấy áo khoác, Tiểu Hồ vội vàng đưa tay ngăn cản.
Trần Lộng Mặc gật đầu, trực tiếp khoác áo khoác lên người rồi quay lại kiểm tra xem còn thiếu món đồ nào không.
Đương nhiên cô biết khí hậu tỉnh H thế nào, gấp áo khoác chỉ là thói quen mà thôi.
Thật ra so với mùa đông ở phương Nam, người sợ lạnh như cô thích phương Bắc hơn, ở nơi mùa đông không có điều hoà và máy sưởi, giường chính là thần khí cứu mạng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro