Mua Giày
Nguyệt Bán Tường Vi
2024-08-10 10:11:58
Nam giới có bốn phong cách, nữ giới lại càng ít hơn, chỉ có hai phong cách.
Trần Lộng Mặc không nghĩ nhiều, sau khi chọn được phong cách mình muốn, trực tiếp lấy từ trong túi ra mấy sợi dây rơm đưa cho người bán hàng đang nhìn mình chằm chằm, chỉ vào mấy đôi giày nói: "Mẫu kia, lấy cho tôi một đôi với số đo chiều dài này!"
Nói xong, dưới ánh mắt nghi hoặc của nhân viên bán hàng, cô lại móc trong túi ra một sợi dây dài nhất: "Mẫu kia, lấy cho tôi bốn đôi."
Mấy ngày nay, cô đã hỏi bóng hỏi gió cỡ giày của cha Tông, anh cả và anh hai, còn có đồng chí Thiệu Tranh đã giúp mình việc lớn kia.
Cô không dám hỏi kích thước chính xác nên chỉ có thể dùng sợi dây để áng chừng.
Trần Nghĩa lấy lại tinh thần, nhíu mày ngăn cản: "Em sáu, em mua cho mình được rồi, em còn đang lớn, đừng mua theo kích cỡ tiêu chuẩn, mua lớn hơn một cỡ có thể đeo thêm hai năm nữa."
Ngoại trừ tem phiếu, một đôi giày có giá gần ba mươi đồng, một cái vung tay của Duật Duật đã tốn hơn một trăm, ngay cả Trần Nghĩa tự xưng là điều kiện không tệ cũng bị cô làm cho kinh ngạc.
Trần Lộng Mặc kiên trì muốn mua, đã gửi thư và quà tặng cho anh cả, đương nhiên không thể thiếu của những người khác được.
Mà cô vẫn luôn thắc mắc kích cỡ của cha mẹ, sau khi có được số đo chính xác, cô tận mắt chứng kiến mới hoàn toàn yên tâm.
Thế nên cô phớt lờ sự phản đối của thiếu niên: "Vẫn là anh năm thông minh, em không biết phải mua lớn hơn một cỡ đó."
Vừa nói chuyện, Trần Lộng Mặc vừa lấy từ trong túi ra một xấp tem phiếu và tờ đại đoàn kết, thúc giục nhân viên bán hàng đang đơ như tượng: "Phiền cô nhanh một chút."
Trần Nghĩa: "..." Ý mình đâu phải như vậy?
"Đây là quà năm mới." Thấy anh năm còn muốn nói gì, Trần Lộng Mặc vội vàng cướp lời.
Nhìn ra thái độ kiên quyết của em sáu, Trần Nghĩa im lặng mấy giây, sau đó đưa tay vỗ đầu cô, giọng nói buồn bực: "Coi chừng cha mẹ đánh cho trận."
"Không đâu!" Trần Lộng Mặc chắc chắn, cùng lắm chỉ bị nói vài câu mà thôi.
Trần Nghĩa bất đắc dĩ chỉ vào mình: "Là đánh anh đây nè!"
Trần Lộng Mặc nén cười, sau đó quan tâm nói: "Yên tâm, em sẽ chắn cho anh."
Thiếu niên cao gầy cúi đầu, nhìn chằm chằm cô em gái đang hớn hở đứng ngang đến bả vai mình, cậu ấy bật cười, giọng nói mang theo sự chế nhạo cùng hoài nghi: "Em có thể đỡ giúp anh chắc?"
Trần Lộng Mặc không nghĩ nhiều, sau khi chọn được phong cách mình muốn, trực tiếp lấy từ trong túi ra mấy sợi dây rơm đưa cho người bán hàng đang nhìn mình chằm chằm, chỉ vào mấy đôi giày nói: "Mẫu kia, lấy cho tôi một đôi với số đo chiều dài này!"
Nói xong, dưới ánh mắt nghi hoặc của nhân viên bán hàng, cô lại móc trong túi ra một sợi dây dài nhất: "Mẫu kia, lấy cho tôi bốn đôi."
Mấy ngày nay, cô đã hỏi bóng hỏi gió cỡ giày của cha Tông, anh cả và anh hai, còn có đồng chí Thiệu Tranh đã giúp mình việc lớn kia.
Cô không dám hỏi kích thước chính xác nên chỉ có thể dùng sợi dây để áng chừng.
Trần Nghĩa lấy lại tinh thần, nhíu mày ngăn cản: "Em sáu, em mua cho mình được rồi, em còn đang lớn, đừng mua theo kích cỡ tiêu chuẩn, mua lớn hơn một cỡ có thể đeo thêm hai năm nữa."
Ngoại trừ tem phiếu, một đôi giày có giá gần ba mươi đồng, một cái vung tay của Duật Duật đã tốn hơn một trăm, ngay cả Trần Nghĩa tự xưng là điều kiện không tệ cũng bị cô làm cho kinh ngạc.
Trần Lộng Mặc kiên trì muốn mua, đã gửi thư và quà tặng cho anh cả, đương nhiên không thể thiếu của những người khác được.
Mà cô vẫn luôn thắc mắc kích cỡ của cha mẹ, sau khi có được số đo chính xác, cô tận mắt chứng kiến mới hoàn toàn yên tâm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thế nên cô phớt lờ sự phản đối của thiếu niên: "Vẫn là anh năm thông minh, em không biết phải mua lớn hơn một cỡ đó."
Vừa nói chuyện, Trần Lộng Mặc vừa lấy từ trong túi ra một xấp tem phiếu và tờ đại đoàn kết, thúc giục nhân viên bán hàng đang đơ như tượng: "Phiền cô nhanh một chút."
Trần Nghĩa: "..." Ý mình đâu phải như vậy?
"Đây là quà năm mới." Thấy anh năm còn muốn nói gì, Trần Lộng Mặc vội vàng cướp lời.
Nhìn ra thái độ kiên quyết của em sáu, Trần Nghĩa im lặng mấy giây, sau đó đưa tay vỗ đầu cô, giọng nói buồn bực: "Coi chừng cha mẹ đánh cho trận."
"Không đâu!" Trần Lộng Mặc chắc chắn, cùng lắm chỉ bị nói vài câu mà thôi.
Trần Nghĩa bất đắc dĩ chỉ vào mình: "Là đánh anh đây nè!"
Trần Lộng Mặc nén cười, sau đó quan tâm nói: "Yên tâm, em sẽ chắn cho anh."
Thiếu niên cao gầy cúi đầu, nhìn chằm chằm cô em gái đang hớn hở đứng ngang đến bả vai mình, cậu ấy bật cười, giọng nói mang theo sự chế nhạo cùng hoài nghi: "Em có thể đỡ giúp anh chắc?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro