Nhớ Rõ Gớm Nhỉ?
Nguyệt Bán Tường Vi
2024-08-10 10:11:58
Dù biết em gái còn nhỏ, lúc trước còn gặp tình trạng như vậy, hoàn toàn không có năng lực tự gánh vác, anh ấy vẫn không cảm thấy thoải mái.
Một trong những lý do là Trần Vũ Văn không biết phải hòa hợp với em gái thế nào.
Bởi vì khi còn nhỏ, có quá nhiều lần vì đưa em gái đi khám bệnh mà ông già lỡ hẹn.
Lúc đó, anh ấy vừa lạc lõng vừa phẫn uất.
Rõ ràng anh ấy cũng là con của cha.
Dù sau đó ông già vẫn quay trở lại thăm mình, nhưng cảm giác mất mát lúc ấy không gì có thể bù đắp được.
Khoảng cách chênh lệch dẫn đến mất mát ngày càng nhiều, tình cảm Trần Vũ Văn đối với cô em gái kém mình mười ba tuổi kia dần trở nên phức tạp.
Đương nhiên là đã từng.
Bây giờ anh ấy đã trưởng thành, cũng hiểu ra nhiều đạo lý, biết những thất vọng trong quá khứ không phải lỗi của ai, chỉ là sự bất đắc dĩ mà thôi.
Nhưng anh ấy vẫn không biết nên đối mặt với em gái ruột thịt của mình thế nào...
Trần Vũ Văn do dự, có lẽ mình nên xin nghỉ phép về thăm người thân.
"Nghĩ gì thế? Trong nhà xảy ra chuyện à?" Thiệu Tranh đang ngồi xổm nói chuyện phiếm với đoàn trưởng, vừa nghe thấy động tĩnh thì quay đầu lại, thấy vẻ nặng nề trên mặt lão Trần, anh nhíu mày, đứng dậy vẫy tay với đoàn trưởng, kéo dài được một khoảng cách mới mở miệng hỏi.
"Không có chuyện gì."
"Vậy cậu bày ra vẻ mặt này làm gì?"
Trần Vũ Văn xoa mặt: "Em… em gái tôi đến thôn Sơn Thuận rồi."
Nghe vậy, Thiệu Tranh nhướng mày: "Ý cậu là Trần Lộng Mặc?"
Trần Vũ Văn liếc nhìn anh, kỳ quái nói: "Nhớ rõ gớm nhỉ."
Thiệu Tranh bị ánh mắt của anh ấy nhìn đến đau răng, giơ tay giáng một đòn, cắn răng mắng:
"Con mẹ nó, cậu nhìn tôi cái kiểu gì đấy? Không phải em gái cậu cũng là em gái tôi à? Hơn nữa tên hai ngươi dễ nhớ như vậy, nhớ kỹ không phải là chuyện rất bình thường sao?"
"Khụ khụ..." Trần Vũ Văn suýt thì tránh được nắm đấm đang vung ra, mất tự nhiên ho khan một tiếng.
Đương nhiên anh ấy tin tưởng nhân phẩm của lão Thiệu, cũng không biết xảy ra chuyện gì, anh ấy lại hoài nghi theo bản năng, còn trực tiếp mở miệng nói ra lời vừa rồi.
Vốn dĩ Trần Vũ Văn còn muốn xin lỗi, nhưng vừa nghe lão Thiệu nói lập tức đen mặt: "Cái rắm! Sao lại là em gái cậu? Hai người còn không biết nhau! Đó là em gái của ông đây!!!"
Thiệu Tranh im lặng không nói nên lời... Cái tên "miệng nói không nhưng cơ thể lại rất thành thật" này, không phải vừa mới nói ra lời kỳ quái sao?
Một trong những lý do là Trần Vũ Văn không biết phải hòa hợp với em gái thế nào.
Bởi vì khi còn nhỏ, có quá nhiều lần vì đưa em gái đi khám bệnh mà ông già lỡ hẹn.
Lúc đó, anh ấy vừa lạc lõng vừa phẫn uất.
Rõ ràng anh ấy cũng là con của cha.
Dù sau đó ông già vẫn quay trở lại thăm mình, nhưng cảm giác mất mát lúc ấy không gì có thể bù đắp được.
Khoảng cách chênh lệch dẫn đến mất mát ngày càng nhiều, tình cảm Trần Vũ Văn đối với cô em gái kém mình mười ba tuổi kia dần trở nên phức tạp.
Đương nhiên là đã từng.
Bây giờ anh ấy đã trưởng thành, cũng hiểu ra nhiều đạo lý, biết những thất vọng trong quá khứ không phải lỗi của ai, chỉ là sự bất đắc dĩ mà thôi.
Nhưng anh ấy vẫn không biết nên đối mặt với em gái ruột thịt của mình thế nào...
Trần Vũ Văn do dự, có lẽ mình nên xin nghỉ phép về thăm người thân.
"Nghĩ gì thế? Trong nhà xảy ra chuyện à?" Thiệu Tranh đang ngồi xổm nói chuyện phiếm với đoàn trưởng, vừa nghe thấy động tĩnh thì quay đầu lại, thấy vẻ nặng nề trên mặt lão Trần, anh nhíu mày, đứng dậy vẫy tay với đoàn trưởng, kéo dài được một khoảng cách mới mở miệng hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không có chuyện gì."
"Vậy cậu bày ra vẻ mặt này làm gì?"
Trần Vũ Văn xoa mặt: "Em… em gái tôi đến thôn Sơn Thuận rồi."
Nghe vậy, Thiệu Tranh nhướng mày: "Ý cậu là Trần Lộng Mặc?"
Trần Vũ Văn liếc nhìn anh, kỳ quái nói: "Nhớ rõ gớm nhỉ."
Thiệu Tranh bị ánh mắt của anh ấy nhìn đến đau răng, giơ tay giáng một đòn, cắn răng mắng:
"Con mẹ nó, cậu nhìn tôi cái kiểu gì đấy? Không phải em gái cậu cũng là em gái tôi à? Hơn nữa tên hai ngươi dễ nhớ như vậy, nhớ kỹ không phải là chuyện rất bình thường sao?"
"Khụ khụ..." Trần Vũ Văn suýt thì tránh được nắm đấm đang vung ra, mất tự nhiên ho khan một tiếng.
Đương nhiên anh ấy tin tưởng nhân phẩm của lão Thiệu, cũng không biết xảy ra chuyện gì, anh ấy lại hoài nghi theo bản năng, còn trực tiếp mở miệng nói ra lời vừa rồi.
Vốn dĩ Trần Vũ Văn còn muốn xin lỗi, nhưng vừa nghe lão Thiệu nói lập tức đen mặt: "Cái rắm! Sao lại là em gái cậu? Hai người còn không biết nhau! Đó là em gái của ông đây!!!"
Thiệu Tranh im lặng không nói nên lời... Cái tên "miệng nói không nhưng cơ thể lại rất thành thật" này, không phải vừa mới nói ra lời kỳ quái sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro