Thập Niên 70: Gả Cho Anh Chồng Ma Ốm Trọng Sinh
Mới Ngủ Một Giấc Dậy Mà Đã Xuyên Qua, Trở Tay Thoát Khỏi Tên Cặn...
Vân Phục Linh
2024-01-18 17:19:36
Hắn biết Tô Khả rất sĩ diện, loại chuyện mất mặt như là bị người ta đá này, cô nhất định sẽ không công khai ra ngoài.
Thế nhưng, hắn trăm triệu lần không ngờ tới là, Tô Khả lại đột nhiên trở nên cứng rắn, hiện tại lại còn dùng chuyện này để uy hiếp hắn nữa.
"Tô Khả, cô điên rồi sao? Nếu cô tới nhà máy chúng tôi gây chuyện, bị người tôi biết được, cô không sợ hủy hoại thanh danh của mình à?"
"Người một chân giẫm hai thuyền như anh còn không sợ thì tôi sợ cái gì nào? Có hủy hoại thanh danh thì cũng là anh chứ không phải tôi đâu. Không trả tiền à? Được thôi, bây giờ tôi đến nhà máy cơ khi luôn."
Tô Khả làm bộ phải đi ngay, Hứa Hưng Dân liền giữ cô lại.
“Muốn nói gì thì nói đi, đừng có chạm vào người tôi!”
Tô Khả giơ tay lên, hất tay Hứa Hưng Dân ra, lùi về sau hai bước, giữ khoảng cách với hắn.
Trong lòng Hứa Hưng Dân lúc này cảm thấy khó chịu vô cùng.
Nghĩ tới nghĩ lui, hắn quyết định nhẫn nhịn cơn bực bội này, dùng tiền giải quyết vấn đề cho xong. Coi như một sự nhịn chín sự lành.
Nếu có thể kết hôn với Lý Văn Văn, sau này hắn muốn bao nhiêu tiền mà chẳng có cơ chứ?
“Tiền này.”
Hứa Hưng Dân run rẩy lấy từ trong túi áo khoác ra một phong bì giấy màu nâu, trong đó là số lương mà hắn vừa nhận được hôm nay.
Là kỹ thuật viên tại nhà máy cơ khí của thành phố, lương hàng tháng của hắn là 37 đồng rưỡi.
Sau khi nhận lương, hắn đã trả 24 đồng mà hắn mượn đồng nghiệp lần trc, bên trong còn dư lại mười ba đồng năm mao.
Thấy bộ dạng chậm chạp của hắn, Tô Khả sốt ruột giật lấy cái phong bì giấy màu nâu, từ bên trong đếm ra mười ba đồng ba mao rồi ném hai mao còn lại cho Hứa Hưng Dân.
Ngay sau đó, cô quay người bỏ đi, không muốn lại phải nhìn thấy tên cặn bã này nữa.
Hứa Hưng Dân nhìn chằm chằm vào chiếc phong bì còn chưa cầm ấm tay mà đã xẹp lép kia, khuôn mặt hắn dài cả ra.
Tô Khả ôm tiền trên người, thong thả đi đến con hẻm nơi nhà họ Tô tọa lạc.
Vừa đi, cô vừa sắp xếp lại những thông tin lộn xộn trong đầu.
Tô Khả sinh ra ở thế kỷ 21. Sau khi tốt nghiệp đại học, cô được nhận vào làm công tác tổ chức sự kiện tại Trung tâm Hội nghị và Triển lãm ở quê nhà.
Gần đây, cô vừa hoàn thành một Hội chợ thương mại quy mô lớn. Vất vả cả nửa tháng, các đồng nghiệp đều nói muốn ra ngoài thư giãn một chút, Tô Khả cũng đi theo bọn họ.
Trong lúc ấy, cô chỉ mới uống hai chai bia thì đã say, khi tỉnh dậy, cô phát hiện mình đã xuyên vào một cuốn tiểu thuyết niên đại có tên là "Sau khi gả cho thanh niên trí thức xuống nông thôn, tôi một thai sinh ba".
Nguyên thân có cùng họ cùng tên với cô, đồng thời cũng là nhân vật nữ phụ đáng thương nhất trong tiểu thuyết niên đại này.
Bây giờ là năm 1976, nguyên thân học xong cấp hai thì nghỉ học, dựa vào bản lĩnh của mình mà thi đậu vào Nhà máy Dệt Tân Giang, làm công nhân.
Nguyên thân từ nhỏ đã xinh đẹp, càng lớn càng trổ mã, trở nên duyên dáng, yêu kiều.
Thế nhưng, hắn trăm triệu lần không ngờ tới là, Tô Khả lại đột nhiên trở nên cứng rắn, hiện tại lại còn dùng chuyện này để uy hiếp hắn nữa.
"Tô Khả, cô điên rồi sao? Nếu cô tới nhà máy chúng tôi gây chuyện, bị người tôi biết được, cô không sợ hủy hoại thanh danh của mình à?"
"Người một chân giẫm hai thuyền như anh còn không sợ thì tôi sợ cái gì nào? Có hủy hoại thanh danh thì cũng là anh chứ không phải tôi đâu. Không trả tiền à? Được thôi, bây giờ tôi đến nhà máy cơ khi luôn."
Tô Khả làm bộ phải đi ngay, Hứa Hưng Dân liền giữ cô lại.
“Muốn nói gì thì nói đi, đừng có chạm vào người tôi!”
Tô Khả giơ tay lên, hất tay Hứa Hưng Dân ra, lùi về sau hai bước, giữ khoảng cách với hắn.
Trong lòng Hứa Hưng Dân lúc này cảm thấy khó chịu vô cùng.
Nghĩ tới nghĩ lui, hắn quyết định nhẫn nhịn cơn bực bội này, dùng tiền giải quyết vấn đề cho xong. Coi như một sự nhịn chín sự lành.
Nếu có thể kết hôn với Lý Văn Văn, sau này hắn muốn bao nhiêu tiền mà chẳng có cơ chứ?
“Tiền này.”
Hứa Hưng Dân run rẩy lấy từ trong túi áo khoác ra một phong bì giấy màu nâu, trong đó là số lương mà hắn vừa nhận được hôm nay.
Là kỹ thuật viên tại nhà máy cơ khí của thành phố, lương hàng tháng của hắn là 37 đồng rưỡi.
Sau khi nhận lương, hắn đã trả 24 đồng mà hắn mượn đồng nghiệp lần trc, bên trong còn dư lại mười ba đồng năm mao.
Thấy bộ dạng chậm chạp của hắn, Tô Khả sốt ruột giật lấy cái phong bì giấy màu nâu, từ bên trong đếm ra mười ba đồng ba mao rồi ném hai mao còn lại cho Hứa Hưng Dân.
Ngay sau đó, cô quay người bỏ đi, không muốn lại phải nhìn thấy tên cặn bã này nữa.
Hứa Hưng Dân nhìn chằm chằm vào chiếc phong bì còn chưa cầm ấm tay mà đã xẹp lép kia, khuôn mặt hắn dài cả ra.
Tô Khả ôm tiền trên người, thong thả đi đến con hẻm nơi nhà họ Tô tọa lạc.
Vừa đi, cô vừa sắp xếp lại những thông tin lộn xộn trong đầu.
Tô Khả sinh ra ở thế kỷ 21. Sau khi tốt nghiệp đại học, cô được nhận vào làm công tác tổ chức sự kiện tại Trung tâm Hội nghị và Triển lãm ở quê nhà.
Gần đây, cô vừa hoàn thành một Hội chợ thương mại quy mô lớn. Vất vả cả nửa tháng, các đồng nghiệp đều nói muốn ra ngoài thư giãn một chút, Tô Khả cũng đi theo bọn họ.
Trong lúc ấy, cô chỉ mới uống hai chai bia thì đã say, khi tỉnh dậy, cô phát hiện mình đã xuyên vào một cuốn tiểu thuyết niên đại có tên là "Sau khi gả cho thanh niên trí thức xuống nông thôn, tôi một thai sinh ba".
Nguyên thân có cùng họ cùng tên với cô, đồng thời cũng là nhân vật nữ phụ đáng thương nhất trong tiểu thuyết niên đại này.
Bây giờ là năm 1976, nguyên thân học xong cấp hai thì nghỉ học, dựa vào bản lĩnh của mình mà thi đậu vào Nhà máy Dệt Tân Giang, làm công nhân.
Nguyên thân từ nhỏ đã xinh đẹp, càng lớn càng trổ mã, trở nên duyên dáng, yêu kiều.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro