Thập Niên 70: Gả Cho Đại Lão Làm Quân Tẩu
Chủ Nhiệm Tôn B...
Hạ Vãn Ca
2024-09-09 04:30:17
Nhắc đến hành động của Tần Trí Viễn vào buổi chiều, Triệu Tú Hoa lập tức có ấn tượng tốt với anh, nhưng nhớ lại lúc trước Ôn Như Ý hiểu lầm anh, bà bèn trừng nhẹ cô một cái, nói: “Con thấy đấy, người ta cũng không có tệ như con nghĩ, bị con nói như thế rồi, còn bảo vệ cho con.”
Châu Mỹ Thanh quay đầu, cũng nhìn Ôn Như Ý nói: “Buổi chiều anh trai em cũng đã hỏi chủ nhiệm Tôn rồi, bọn chị đang đợi em về để nói với em chuyện của cậu ấy đấy.”
Ôn Như Ý nhìn Ôn Minh Khang hỏi: “Chủ nhiệm Tôn bên kia nói như thế nào?”
Ôn Minh Khang ho nhẹ một tiếng, đáp: “Cậu ta chắc không lừa người, nữ đồng chí đó tên La Văn Văn, chủ nhiệm Tôn nói có lẽ cô ta yêu đơn phương Tần Trí Viễn, mấy người trong đại viện bọn họ đều biết chuyện này.”
Quan hệ giữa nhà họ Tần và nhà họ La quả thực rất tốt, con gái nhà họ La đúng là thích Tần Trí Viễn, nhưng mười sáu tuổi Tần Trí Viễn đã đi lính rồi, mấy năm cũng không về nhà một lần, hai người không có giao thiệp gì nhiều, ban đầu nhà họ La còn muốn kết thông gia với nhà họ Tần, nhưng từ sau khi con trai lớn nhà họ La bị thương trên chiến trường xuất ngũ, nhà họ La đã từ bỏ ý định này, chỉ là con gái nhà họ La không hài lòng, lần này Tần Trí Viễn nghỉ phép về nhà thì bám lấy anh, chỉ có như vậy mà thôi.
Ôn Minh Khang lại nói: “Chủ nhiệm Tôn còn nói, gần đây nhà họ La cũng đang tìm đối tượng cho con gái, đợi sau khi Tần Trí Viễn về bộ đội, hai người chắc cũng không có giao thiệp gì nữa.”
Triệu Tú Hoa cười nói: “Mẹ nói mà, chủ nhiệm Tôn không thể nào mà không đáng tin như vậy, tìm cho chúng ta một người mập mờ, xem ra con người ưu tú quá cũng không được, nếu không sẽ luôn bị người khác nhớ nhung.”
Châu Mỹ Thanh lại nhìn Ôn Như Ý: “Chị thấy con người cậu ấy cũng rất đáng tin, hôm nay cậu ấy đã giúp em, còn mời em ăn cơm, thế lần sau có phải em cũng chủ động một chút không?”
Ôn Như Ý là kiểu một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, vốn dĩ nghĩ mình cảnh giác một chút có gì mà không đúng, nhưng bị họ nói như vậy, trong lòng cô ít nhiều cũng có chút ngại, cô ho nhẹ một tiếng, nói: “Ngày mai anh ấy còn nói muốn mời con đi xem phim.”
Triệu Tú Hoa vốn dĩ còn lo lắng họ ăn cơm xong không có sau đó nữa, nhưng bây giờ vừa nghe thấy lời này, trong lòng bà vui như hoa, làm gì có đạo lý không cho cô đi, bà lập tức móc tiền và một ít phiếu ra đưa cho cô, còn đặc biệt phê chuẩn cho cô tối mai có thể về nhà muộn nửa tiếng.
Ôn Như Ý vốn nghĩ không cần như vậy, nhưng nghĩ đến túi tiền đáng thương của mình, cuối cùng cô vui vẻ nhận lấy.
Mặc dù trước đó cô nói với Tần Trí Viễn là chín giờ sớm quá, nhưng sáng hôm sau cô đã thức dậy từ rất sớm, vì để tránh không đợi được xe như lúc trước mà lỡ thời gian, cho nên sau khi ăn sáng xong cô thay đồ ra ngoài.
Hôm nay là thứ bảy, người đi xe vẫn rất đông, nhưng mà hôm nay cô ra ngoài sớm hơn hôm trước, cho nên bắt xe rất thuận lợi, đợi xe đến trạm rạp chiếu phim, vẫn chưa xuống xe cô đã nhìn thấy Tần Trí Viễn đứng bên kia đường rồi.
Châu Mỹ Thanh quay đầu, cũng nhìn Ôn Như Ý nói: “Buổi chiều anh trai em cũng đã hỏi chủ nhiệm Tôn rồi, bọn chị đang đợi em về để nói với em chuyện của cậu ấy đấy.”
Ôn Như Ý nhìn Ôn Minh Khang hỏi: “Chủ nhiệm Tôn bên kia nói như thế nào?”
Ôn Minh Khang ho nhẹ một tiếng, đáp: “Cậu ta chắc không lừa người, nữ đồng chí đó tên La Văn Văn, chủ nhiệm Tôn nói có lẽ cô ta yêu đơn phương Tần Trí Viễn, mấy người trong đại viện bọn họ đều biết chuyện này.”
Quan hệ giữa nhà họ Tần và nhà họ La quả thực rất tốt, con gái nhà họ La đúng là thích Tần Trí Viễn, nhưng mười sáu tuổi Tần Trí Viễn đã đi lính rồi, mấy năm cũng không về nhà một lần, hai người không có giao thiệp gì nhiều, ban đầu nhà họ La còn muốn kết thông gia với nhà họ Tần, nhưng từ sau khi con trai lớn nhà họ La bị thương trên chiến trường xuất ngũ, nhà họ La đã từ bỏ ý định này, chỉ là con gái nhà họ La không hài lòng, lần này Tần Trí Viễn nghỉ phép về nhà thì bám lấy anh, chỉ có như vậy mà thôi.
Ôn Minh Khang lại nói: “Chủ nhiệm Tôn còn nói, gần đây nhà họ La cũng đang tìm đối tượng cho con gái, đợi sau khi Tần Trí Viễn về bộ đội, hai người chắc cũng không có giao thiệp gì nữa.”
Triệu Tú Hoa cười nói: “Mẹ nói mà, chủ nhiệm Tôn không thể nào mà không đáng tin như vậy, tìm cho chúng ta một người mập mờ, xem ra con người ưu tú quá cũng không được, nếu không sẽ luôn bị người khác nhớ nhung.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Châu Mỹ Thanh lại nhìn Ôn Như Ý: “Chị thấy con người cậu ấy cũng rất đáng tin, hôm nay cậu ấy đã giúp em, còn mời em ăn cơm, thế lần sau có phải em cũng chủ động một chút không?”
Ôn Như Ý là kiểu một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, vốn dĩ nghĩ mình cảnh giác một chút có gì mà không đúng, nhưng bị họ nói như vậy, trong lòng cô ít nhiều cũng có chút ngại, cô ho nhẹ một tiếng, nói: “Ngày mai anh ấy còn nói muốn mời con đi xem phim.”
Triệu Tú Hoa vốn dĩ còn lo lắng họ ăn cơm xong không có sau đó nữa, nhưng bây giờ vừa nghe thấy lời này, trong lòng bà vui như hoa, làm gì có đạo lý không cho cô đi, bà lập tức móc tiền và một ít phiếu ra đưa cho cô, còn đặc biệt phê chuẩn cho cô tối mai có thể về nhà muộn nửa tiếng.
Ôn Như Ý vốn nghĩ không cần như vậy, nhưng nghĩ đến túi tiền đáng thương của mình, cuối cùng cô vui vẻ nhận lấy.
Mặc dù trước đó cô nói với Tần Trí Viễn là chín giờ sớm quá, nhưng sáng hôm sau cô đã thức dậy từ rất sớm, vì để tránh không đợi được xe như lúc trước mà lỡ thời gian, cho nên sau khi ăn sáng xong cô thay đồ ra ngoài.
Hôm nay là thứ bảy, người đi xe vẫn rất đông, nhưng mà hôm nay cô ra ngoài sớm hơn hôm trước, cho nên bắt xe rất thuận lợi, đợi xe đến trạm rạp chiếu phim, vẫn chưa xuống xe cô đã nhìn thấy Tần Trí Viễn đứng bên kia đường rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro