Thập Niên 70: Gả Cho Đại Lão Làm Quân Tẩu
Chuẩn Bị
Hạ Vãn Ca
2024-09-09 04:30:17
Ôn Như Ý cũng ngước mắt lên nhìn kỹ mình trong gương, người trong gương đã được sửa lông mày, lông mày dài cong như trăng, đôi môi đỏ hồng, đôi mắt đen sáng trong, dáng vẻ đằm thắm tình tứ, đúng là vừa nhìn là muốn yêu thương, cô là con gái mà nhìn cũng muốn yêu bản thân mình chết đi được.
Sau đó Triệu Tú Hoa lại sang nhà kế bên mượn bàn ủi, ủi quần áo mà ngày mai cô mặc để đi, trước đây nhà họ Ôn có điều kiện rất tốt, nuôi dưỡng dáng người nguyên chủ rất khá, mặc một chiếc váy dài màu sáng vừa vặn, khiến làn da của cô trông như ngưng chi bạch ngọc, vòng eo thon gọn.
Vốn dĩ Triệu Tú Hoa muốn ngày mai đi cùng với Ôn Như Ý, nhưng lại lo lắng sự xuất hiện của bản thân sẽ ảnh hưởng đến phát huy của hai người trẻ, cho nên bà kiềm chế, chỉ dặn dò cô một vài chú ý khi đi xem mắt, xong rồi lại nói thêm:
“Con cũng đừng thận trọng quá, được thì được, không được thì chúng ta về nhà, không cần xem sắc mặt của người khác.”
Mặc dù Ôn Như Ý hiện thực chưa từng xem mắt, nhưng cũng biết xem mắt chính là như thế, thấy hợp thì tiếp tục nói, không hợp thì ai về nhà người đấy tìm mẹ của mình: “Con biết rồi mẹ, con hiểu.”
Lúc này, ở đại viện cơ quan khác, người đàn ông mà Ôn Như Ý sẽ gặp vào ngày mai vừa mới ăn tiệc rượu ở ngoài việc, anh vừa vào nhà định về phòng của mình nghỉ ngơi, nhưng vẫn chưa đợi anh đóng cửa thì đã bị mẹ anh, là bà Khương gọi lại:
“Con khoan hãy vào phòng, mẹ có chuyện muốn nói với con.”
Tần Trí Viễn nghỉ phép nửa tháng, dường như là thời gian của hỉ sự, anh đã chạy liên tiếp bốn, năm tiệc rượu, người đều cảm thấy tê dại, vừa nghe thấy mẹ anh gọi thì lập tức nhìn mẹ anh, nói:
“Nếu như còn bảo con đi ăn tiệc rượu thì mẹ đừng nói nữa, con không muốn đi.”
Khương Nguyệt Anh cười cười, nói:
“Không phải tiệc rượu, là chuyện khác.”
Tần Trí Viễn thở phào một hơi, nhưng một giây sau, anh lập tức phản ứng lại: “Không phải là mẹ lại muốn bảo con đi xem mắt đấy chứ?”
Khương Nguyệt Anh uống một ngụm nước ấm, cười nói: “Không hổ là con trai của mẹ, đúng là thông minh, mẹ vẫn chưa nói mà con đã đoán ra được rồi.”
Nói xong, bà ấy kể đơn giản về tình hình của phía nhà gái, nhưng Tần Trí Viễn càng nghe sắc mặt càng đen: “Khoan đã, không phải mấy ngày trước con mới đi xem mắt sao? Sao lại sắp xếp nữa rồi?”
Khương Nguyệt Anh cười nói: “Đúng là con đi xem mắt rồi, nhưng không phải có người quấy rối, không xem mắt thành công à? Cho nên mẹ lại nhờ chủ tịch Dương của hội liên hiệp phụ nữ tìm cho con đối tượng xem mắt mới, con không được phụ lòng tốt của mọi người đâu.”
Khóe môi Tần Trí Viễn giật một cái, mấy đồng chí lớn tuổi này suốt ngày như không có việc gì làm vậy, cứ muốn nghĩ cách đi giới thiệu đối tượng xem mắt cho người khác, trong nửa tháng nghỉ phép, anh đã đi xem mắt ba lần rồi, ngay cả con lừa phối giống trong đội sản xuất cũng không nhiều như anh đi xem mắt nữa.
Anh không cần nghĩ mà nói thẳng: “Con không đi.”
Nghe anh từ chối, lông mày Khương Nguyệt Anh chau lại:
“Con khoan hãy từ chối chứ, mẹ nghe nói cô gái này không tồi, người rất xinh đẹp, mặc dù thành phần gia đình cô ấy không tốt, nhưng tính tình vô cùng hiền dịu, nói chuyện cũng rất dễ nghe, con gặp cô ấy rồi nhất định sẽ thích cho mà xem.”
Tần Trí Viễn vừa nghe thấy lời này thì cảm thấy càng không thể đi rồi, bình thường anh cũng không thích mấy cô gái õng ẹo yểu điệu kia, cảm giác anh mà nói chuyện lớn một chút là có thể làm người ta sợ phát khóc, một khi đã khóc thì giống như lũ lụt vậy, dỗ như thế nào cũng không được, đáng sợ quá rồi!
Sau đó Triệu Tú Hoa lại sang nhà kế bên mượn bàn ủi, ủi quần áo mà ngày mai cô mặc để đi, trước đây nhà họ Ôn có điều kiện rất tốt, nuôi dưỡng dáng người nguyên chủ rất khá, mặc một chiếc váy dài màu sáng vừa vặn, khiến làn da của cô trông như ngưng chi bạch ngọc, vòng eo thon gọn.
Vốn dĩ Triệu Tú Hoa muốn ngày mai đi cùng với Ôn Như Ý, nhưng lại lo lắng sự xuất hiện của bản thân sẽ ảnh hưởng đến phát huy của hai người trẻ, cho nên bà kiềm chế, chỉ dặn dò cô một vài chú ý khi đi xem mắt, xong rồi lại nói thêm:
“Con cũng đừng thận trọng quá, được thì được, không được thì chúng ta về nhà, không cần xem sắc mặt của người khác.”
Mặc dù Ôn Như Ý hiện thực chưa từng xem mắt, nhưng cũng biết xem mắt chính là như thế, thấy hợp thì tiếp tục nói, không hợp thì ai về nhà người đấy tìm mẹ của mình: “Con biết rồi mẹ, con hiểu.”
Lúc này, ở đại viện cơ quan khác, người đàn ông mà Ôn Như Ý sẽ gặp vào ngày mai vừa mới ăn tiệc rượu ở ngoài việc, anh vừa vào nhà định về phòng của mình nghỉ ngơi, nhưng vẫn chưa đợi anh đóng cửa thì đã bị mẹ anh, là bà Khương gọi lại:
“Con khoan hãy vào phòng, mẹ có chuyện muốn nói với con.”
Tần Trí Viễn nghỉ phép nửa tháng, dường như là thời gian của hỉ sự, anh đã chạy liên tiếp bốn, năm tiệc rượu, người đều cảm thấy tê dại, vừa nghe thấy mẹ anh gọi thì lập tức nhìn mẹ anh, nói:
“Nếu như còn bảo con đi ăn tiệc rượu thì mẹ đừng nói nữa, con không muốn đi.”
Khương Nguyệt Anh cười cười, nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không phải tiệc rượu, là chuyện khác.”
Tần Trí Viễn thở phào một hơi, nhưng một giây sau, anh lập tức phản ứng lại: “Không phải là mẹ lại muốn bảo con đi xem mắt đấy chứ?”
Khương Nguyệt Anh uống một ngụm nước ấm, cười nói: “Không hổ là con trai của mẹ, đúng là thông minh, mẹ vẫn chưa nói mà con đã đoán ra được rồi.”
Nói xong, bà ấy kể đơn giản về tình hình của phía nhà gái, nhưng Tần Trí Viễn càng nghe sắc mặt càng đen: “Khoan đã, không phải mấy ngày trước con mới đi xem mắt sao? Sao lại sắp xếp nữa rồi?”
Khương Nguyệt Anh cười nói: “Đúng là con đi xem mắt rồi, nhưng không phải có người quấy rối, không xem mắt thành công à? Cho nên mẹ lại nhờ chủ tịch Dương của hội liên hiệp phụ nữ tìm cho con đối tượng xem mắt mới, con không được phụ lòng tốt của mọi người đâu.”
Khóe môi Tần Trí Viễn giật một cái, mấy đồng chí lớn tuổi này suốt ngày như không có việc gì làm vậy, cứ muốn nghĩ cách đi giới thiệu đối tượng xem mắt cho người khác, trong nửa tháng nghỉ phép, anh đã đi xem mắt ba lần rồi, ngay cả con lừa phối giống trong đội sản xuất cũng không nhiều như anh đi xem mắt nữa.
Anh không cần nghĩ mà nói thẳng: “Con không đi.”
Nghe anh từ chối, lông mày Khương Nguyệt Anh chau lại:
“Con khoan hãy từ chối chứ, mẹ nghe nói cô gái này không tồi, người rất xinh đẹp, mặc dù thành phần gia đình cô ấy không tốt, nhưng tính tình vô cùng hiền dịu, nói chuyện cũng rất dễ nghe, con gặp cô ấy rồi nhất định sẽ thích cho mà xem.”
Tần Trí Viễn vừa nghe thấy lời này thì cảm thấy càng không thể đi rồi, bình thường anh cũng không thích mấy cô gái õng ẹo yểu điệu kia, cảm giác anh mà nói chuyện lớn một chút là có thể làm người ta sợ phát khóc, một khi đã khóc thì giống như lũ lụt vậy, dỗ như thế nào cũng không được, đáng sợ quá rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro