Thập Niên 70: Gả Cho Đại Lão Làm Quân Tẩu
Nhanh Miệng
Hạ Vãn Ca
2024-09-09 04:30:17
Mà Trương Thái Lan bị kẹp ở giữa, nghe những lời khen ngợi này, sắc mặt trở nên không tốt, thật là lãng phí một người đàn ông tốt như vậy, vậy mà nhìn trúng đại phiền phức của nhà họ Ôn, đúng là tiếc thật!
Bà ta vốn định đợi đối phương phát bánh kẹo xong thì rút nhanh, nhưng không ngờ, người đàn ông đó phát đến trước mặt bà ta, ngừng lại một lúc rồi trực tiếp cười nói: “Thím, cảm ơn thím quan tâm bọn cháu, nhưng cháu nghĩ tình cảm của cháu với đồng chí Như Ý sẽ không thất bại đâu, cho dù sự nghiệp của cháu thất bại thì tình cảm giữa chúng cháu cũng sẽ không thất bại.”
Nói xong, anh kéo Ôn Như Ý lại bên mình, lúc này mới đưa kẹo qua nói: “Thím cầm bánh kẹo này đi, về ăn thử, ăn nhiều đồ ngọt vào, nói chuyện sẽ không chua ngoa như thế nữa.”
Mọi người nghe anh nói xong, khung cảnh náo nhiệt bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, Ôn Như Ý không kìm được mà cười phụt thành tiếng, giờ cô mới phát hiện, thì ra người đàn ông này cũng biết quái gở nha.
Cô cũng giả vờ nghiêm mặt nói: “Đồng chí Tần Trí Viễn, sao anh lại nói chuyện với thím như thế chứ?”
Tần Trí Viễn lại lập tức nói: “Cháu xin lỗi thím, tính tình con người cháu khá thẳng, nói chuyện cũng khá thẳng thắn, số kẹo này thím còn muốn ăn không?”
Mọi người lại cảm thấy anh nói vậy có gì mà không đúng, dù sao thì Trương Thái Lan có lúc mồm thối quá, hơn nữa Tần Trí Viễn chỉ là bảo vệ Ôn Như Ý một chút mà thôi, có gì mà không đúng?
Triệu Tú Hoa cũng nghĩ như vậy, cũng nhìn Trương Thái Lan cười nói: “Thái Lan à, kẹo thỏ trắng này ngọt lắm, tôi thấy cô vẫn nên lấy đi.”
Trương Thái Lan tức đến mức sắc mặt trắng bệch, thì ra lúc nãy bọn họ nói chuyện, người đàn ông này đã nghe cả rồi, để anh mắng thành như vậy, lúc này bà ta làm gì còn tâm trạng ăn kẹo, cho nên trực tiếp quay người chán nản bỏ đi.
Bà ta vừa đi, Triệu Tú Hoa cũng cười nói với mọi người: “Được rồi được rồi, bây giờ phát kẹo xong, chúng tôi phải quay về, con cái nhà chúng tôi còn chưa ăn cơm đấy.”
Nói xong, bà chào tạm biệt mọi người, dẫn người đi vào nhà, vừa đi bà vừa lén nhìn con rể tương lai này, cuối cùng bà cũng hiểu tại sao con gái lại đồng ý làm người yêu với người ta nhanh như vậy, anh quả thực rất đẹp trai và tốt! Vẫn là con gái bà thông minh, thoáng cái đã có được người ta!
Vốn dĩ cửa thùy hoa cách nhà họ không xa, ba người rất nhanh đã đến nhà, Ôn Minh Khang với Châu Mỹ Thanh từ sớm đã vươn cổ chờ đợi, lúc này nhìn thấy Triệu Tú Hoa với Ôn Như Ý dẫn người đàn ông về, dáng vẻ cao lớn anh tuấn, nhất thời đều giật mình.
Tần Trí Viễn cũng sớm tìm hiểu gia đình nhà họ Ôn từ lúc xem mắt với cô, con người anh da mặt cũng dày, nhìn người đàn ông trẻ tuổi có vài phần giống Ôn Như Ý thì lập tức gọi một tiếng “anh cả”, lại nhìn người phụ nữ bên cạnh, anh cũng gọi một tiếng “chị dâu”.
Tần Trí Viễn lớn hơn Ôn Minh Khang hai tuổi, lại chức phó đoàn, cho dù là trong cuộc sống hay công việc, có lẽ đều có kinh nghiệm hơn anh ấy, anh gọi anh cả như vậy, làm cho Ôn Minh Khang nghe mà run, nhưng trong lòng anh ấy lại rất hưởng thụ, chỉ cười nói: “Phó đoàn trưởng Tần, anh gọi tôi là Minh Khang là được rồi.”
Bà ta vốn định đợi đối phương phát bánh kẹo xong thì rút nhanh, nhưng không ngờ, người đàn ông đó phát đến trước mặt bà ta, ngừng lại một lúc rồi trực tiếp cười nói: “Thím, cảm ơn thím quan tâm bọn cháu, nhưng cháu nghĩ tình cảm của cháu với đồng chí Như Ý sẽ không thất bại đâu, cho dù sự nghiệp của cháu thất bại thì tình cảm giữa chúng cháu cũng sẽ không thất bại.”
Nói xong, anh kéo Ôn Như Ý lại bên mình, lúc này mới đưa kẹo qua nói: “Thím cầm bánh kẹo này đi, về ăn thử, ăn nhiều đồ ngọt vào, nói chuyện sẽ không chua ngoa như thế nữa.”
Mọi người nghe anh nói xong, khung cảnh náo nhiệt bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, Ôn Như Ý không kìm được mà cười phụt thành tiếng, giờ cô mới phát hiện, thì ra người đàn ông này cũng biết quái gở nha.
Cô cũng giả vờ nghiêm mặt nói: “Đồng chí Tần Trí Viễn, sao anh lại nói chuyện với thím như thế chứ?”
Tần Trí Viễn lại lập tức nói: “Cháu xin lỗi thím, tính tình con người cháu khá thẳng, nói chuyện cũng khá thẳng thắn, số kẹo này thím còn muốn ăn không?”
Mọi người lại cảm thấy anh nói vậy có gì mà không đúng, dù sao thì Trương Thái Lan có lúc mồm thối quá, hơn nữa Tần Trí Viễn chỉ là bảo vệ Ôn Như Ý một chút mà thôi, có gì mà không đúng?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Triệu Tú Hoa cũng nghĩ như vậy, cũng nhìn Trương Thái Lan cười nói: “Thái Lan à, kẹo thỏ trắng này ngọt lắm, tôi thấy cô vẫn nên lấy đi.”
Trương Thái Lan tức đến mức sắc mặt trắng bệch, thì ra lúc nãy bọn họ nói chuyện, người đàn ông này đã nghe cả rồi, để anh mắng thành như vậy, lúc này bà ta làm gì còn tâm trạng ăn kẹo, cho nên trực tiếp quay người chán nản bỏ đi.
Bà ta vừa đi, Triệu Tú Hoa cũng cười nói với mọi người: “Được rồi được rồi, bây giờ phát kẹo xong, chúng tôi phải quay về, con cái nhà chúng tôi còn chưa ăn cơm đấy.”
Nói xong, bà chào tạm biệt mọi người, dẫn người đi vào nhà, vừa đi bà vừa lén nhìn con rể tương lai này, cuối cùng bà cũng hiểu tại sao con gái lại đồng ý làm người yêu với người ta nhanh như vậy, anh quả thực rất đẹp trai và tốt! Vẫn là con gái bà thông minh, thoáng cái đã có được người ta!
Vốn dĩ cửa thùy hoa cách nhà họ không xa, ba người rất nhanh đã đến nhà, Ôn Minh Khang với Châu Mỹ Thanh từ sớm đã vươn cổ chờ đợi, lúc này nhìn thấy Triệu Tú Hoa với Ôn Như Ý dẫn người đàn ông về, dáng vẻ cao lớn anh tuấn, nhất thời đều giật mình.
Tần Trí Viễn cũng sớm tìm hiểu gia đình nhà họ Ôn từ lúc xem mắt với cô, con người anh da mặt cũng dày, nhìn người đàn ông trẻ tuổi có vài phần giống Ôn Như Ý thì lập tức gọi một tiếng “anh cả”, lại nhìn người phụ nữ bên cạnh, anh cũng gọi một tiếng “chị dâu”.
Tần Trí Viễn lớn hơn Ôn Minh Khang hai tuổi, lại chức phó đoàn, cho dù là trong cuộc sống hay công việc, có lẽ đều có kinh nghiệm hơn anh ấy, anh gọi anh cả như vậy, làm cho Ôn Minh Khang nghe mà run, nhưng trong lòng anh ấy lại rất hưởng thụ, chỉ cười nói: “Phó đoàn trưởng Tần, anh gọi tôi là Minh Khang là được rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro