Thập Niên 70: Gả Cho Đại Lão Làm Quân Tẩu
Vả Mặt
Hạ Vãn Ca
2024-09-09 04:30:17
Lập tức có người phản bác: “Không thể nào nhỉ, không phải đã nói rõ rồi sao?”
“Nhưng từ chiều đến bây giờ vẫn chưa thấy bóng dáng đấy...”
Lúc này, Trương Thái Lan lại xen lời vào: “Ôi chao, đồng chí quân nhân này còn không đến, món hoàng hoa* này cũng phải lạnh thôi.”
(*) Nguyên văn: 黄花菜都凉了 Đại ý là đã quá muộn. Hoàng hoa là một loại thức ăn phổ biến ở miền Bắc Hoa Hạ. Món ăn làm từ Hoàng hoa thường được đưa ra cuối bữa ăn. Nếu để đến mức món Hoàng hoa cũng lạnh thì tức là đã quá trễ.
Bà ta vừa nói xong thì có một giọng nói trầm thấp vang lên.
“Các thím, cho hỏi, nhà của đồng chí Ôn Như Ý ở đâu vậy?”
Mọi người lập tức quay lại nhìn theo tiếng động. Trời vẫn chưa tối, phía trên bàn đá có một ngọn đèn đường nhỏ treo lủng lẳng. Mọi người đều nhìn thấy một người đàn ông mặc quân phục màu xanh lá cây, trong tay xách một đống đồ đứng ở phía sau bọn họ.
Anh có lông mày rậm, đôi mắt to, chiếc mũi cao thẳng, ngũ quan cực kỳ anh tuấn, dáng người cao lớn thẳng tắp đứng ở đó, cộng thêm bộ quân phục, vừa nhìn đã khiến người ta cảm nhận được phong thái oai hùng của người quân nhân này, cùng với khí thế chính trực.
Có người phản ứng lại trước, giọng nói có vài phần ngạc nhiên: “Cháu là người yêu của Ôn Như Ý? Đồng chí quân nhân đó sao?”
Tần Trí Viễn gật đầu: “Vâng, thưa thím, cháu là Tần Trí Viễn, có thể cho cháu biết nhà họ Ôn ở đâu không?”
Mọi người lập tức hít một hơi, ban đầu bọn họ cảm thấy Dương Quốc Bình cũng khá đẹp trai, nhã nhặn lịch sự, mặc dù đã từng kết hôn, nhưng tốt xấu gì cũng là phó chủ nhiệm, nhưng bây giờ vừa nhìn đồng chí ở trước mặt, những cái khác khoan hãy nói, chỉ với ngoại hình của anh đã có thể trực tiếp so sánh với Dương Quốc Bình.
Nhìn đống đồ vật mà người đó đang mang trên tay, ngoài thịt ra còn có mấy túi lưới đựng đầy hoa quả, bánh ngọt, ngoài ra còn có một túi lưới đựng rượu, là loại đắt nhất ở cửa hàng bách hóa của họ, không giống Dương Quốc Bình, ngày đầu tiên đến nhà chỉ mang hai cân thịt.
Trương Thái Lan cũng sửng sốt, nhìn bộ quân phục của người đàn ông, hình như cực kỳ chính quy, hơn nữa còn có bốn cái túi, Ôn Như Ý thật sự tìm được người yêu quân nhân rồi sao? Cô gặp được may mắn gì thế chứ, vậy mà có thể tìm được một người yêu tốt như vậy?
Lúc bà ta đang định hỏi người đàn ông này số hiệu bộ đội là gì để về phân biệt thật giả, có người trực tiếp hét lên về phía nhà hộ Ôn: “Như Ý, người yêu cháu đến rồi.”
Sau khi gọi người xong, mọi người lại dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn con rể tương lai của nhà họ Ôn, hỏi tới tấp.
“Đồng chí Tiểu Tần đúng không, năm nay cháu bao nhiêu tuổi vậy, nhà ở đâu thế?”
“Trong nhà có những ai, cháu đi lính ở đâu vậy?”
“Cháu từng kết hôn chưa? Có con không?”
“Hôm nay lái xe đến sao?”
Mọi người năm mồm mười miệng, lập tức khiến Trương Thái Lan không xen lời vào được.
Tần Trí Viễn cũng có chút hoang mang, anh chỉ muốn hỏi đường mà thôi, người ở đại viện bọn họ đều ‘nhiệt tình’ như vậy sao, hơn nữa một lúc hỏi quá nhiều câu hỏi, nhất thời anh không biết phải trả lời câu nào trước, anh đang sầu thì có một giọng nói quen thuộc vang lên: “Mấy thím, mọi người từ từ chút, đừng làm người yêu cháu sợ đấy nha.”
“Nhưng từ chiều đến bây giờ vẫn chưa thấy bóng dáng đấy...”
Lúc này, Trương Thái Lan lại xen lời vào: “Ôi chao, đồng chí quân nhân này còn không đến, món hoàng hoa* này cũng phải lạnh thôi.”
(*) Nguyên văn: 黄花菜都凉了 Đại ý là đã quá muộn. Hoàng hoa là một loại thức ăn phổ biến ở miền Bắc Hoa Hạ. Món ăn làm từ Hoàng hoa thường được đưa ra cuối bữa ăn. Nếu để đến mức món Hoàng hoa cũng lạnh thì tức là đã quá trễ.
Bà ta vừa nói xong thì có một giọng nói trầm thấp vang lên.
“Các thím, cho hỏi, nhà của đồng chí Ôn Như Ý ở đâu vậy?”
Mọi người lập tức quay lại nhìn theo tiếng động. Trời vẫn chưa tối, phía trên bàn đá có một ngọn đèn đường nhỏ treo lủng lẳng. Mọi người đều nhìn thấy một người đàn ông mặc quân phục màu xanh lá cây, trong tay xách một đống đồ đứng ở phía sau bọn họ.
Anh có lông mày rậm, đôi mắt to, chiếc mũi cao thẳng, ngũ quan cực kỳ anh tuấn, dáng người cao lớn thẳng tắp đứng ở đó, cộng thêm bộ quân phục, vừa nhìn đã khiến người ta cảm nhận được phong thái oai hùng của người quân nhân này, cùng với khí thế chính trực.
Có người phản ứng lại trước, giọng nói có vài phần ngạc nhiên: “Cháu là người yêu của Ôn Như Ý? Đồng chí quân nhân đó sao?”
Tần Trí Viễn gật đầu: “Vâng, thưa thím, cháu là Tần Trí Viễn, có thể cho cháu biết nhà họ Ôn ở đâu không?”
Mọi người lập tức hít một hơi, ban đầu bọn họ cảm thấy Dương Quốc Bình cũng khá đẹp trai, nhã nhặn lịch sự, mặc dù đã từng kết hôn, nhưng tốt xấu gì cũng là phó chủ nhiệm, nhưng bây giờ vừa nhìn đồng chí ở trước mặt, những cái khác khoan hãy nói, chỉ với ngoại hình của anh đã có thể trực tiếp so sánh với Dương Quốc Bình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn đống đồ vật mà người đó đang mang trên tay, ngoài thịt ra còn có mấy túi lưới đựng đầy hoa quả, bánh ngọt, ngoài ra còn có một túi lưới đựng rượu, là loại đắt nhất ở cửa hàng bách hóa của họ, không giống Dương Quốc Bình, ngày đầu tiên đến nhà chỉ mang hai cân thịt.
Trương Thái Lan cũng sửng sốt, nhìn bộ quân phục của người đàn ông, hình như cực kỳ chính quy, hơn nữa còn có bốn cái túi, Ôn Như Ý thật sự tìm được người yêu quân nhân rồi sao? Cô gặp được may mắn gì thế chứ, vậy mà có thể tìm được một người yêu tốt như vậy?
Lúc bà ta đang định hỏi người đàn ông này số hiệu bộ đội là gì để về phân biệt thật giả, có người trực tiếp hét lên về phía nhà hộ Ôn: “Như Ý, người yêu cháu đến rồi.”
Sau khi gọi người xong, mọi người lại dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn con rể tương lai của nhà họ Ôn, hỏi tới tấp.
“Đồng chí Tiểu Tần đúng không, năm nay cháu bao nhiêu tuổi vậy, nhà ở đâu thế?”
“Trong nhà có những ai, cháu đi lính ở đâu vậy?”
“Cháu từng kết hôn chưa? Có con không?”
“Hôm nay lái xe đến sao?”
Mọi người năm mồm mười miệng, lập tức khiến Trương Thái Lan không xen lời vào được.
Tần Trí Viễn cũng có chút hoang mang, anh chỉ muốn hỏi đường mà thôi, người ở đại viện bọn họ đều ‘nhiệt tình’ như vậy sao, hơn nữa một lúc hỏi quá nhiều câu hỏi, nhất thời anh không biết phải trả lời câu nào trước, anh đang sầu thì có một giọng nói quen thuộc vang lên: “Mấy thím, mọi người từ từ chút, đừng làm người yêu cháu sợ đấy nha.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro