Sửa Nhà!
Độc Bộ Thiên Hạ
2024-08-07 16:33:21
Nhóm dịch: Bánh Bao
Đương nhiên trước đó cô còn rót cho Đại Bảo một chén trước.
“Cô ơi, canh đậu xanh này thật ngon!” Đại Bảo cẩn thận uống một ngụm, lập tức vui vẻ không chịu nổi, thằng bé xoay vòng tròn tại chỗ, trên mặt là nụ cười xán lạn vô cùng.
Túc Kiều Kiều đắc ý cười: “Đương nhiên, do cô cháu nấu đấy!”
Tài nấu nướng của cô không ra sao cả, bởi vì không nghiêm túc nấu cơm, nhưng lần này canh đậu xanh khiến cô có được cảm giác thỏa mãn rất lớn.
Dặn dò Đại Bảo ở nhà trông coi chừng hai em trai, Túc Kiều Kiều cứ thế xách theo hai cái bình giữ nhiệt đi ra ngoài.
*****
Bên cạnh thôn, ngôi nhà mới của Tống Thanh Hàm.
Bốn thanh niên đang mồ hôi như mưa, trần truồng ra trận, cả người ngăm đen, nói chuyện lại còn mạnh mẽ vô cùng: “Kỹ thuật này của chúng ta đúng là ghê thật nhỉ? Nhìn cái ngói mới này kìa, đẹp quá!”
“Liên quan gì tới anh chứ? Rõ ràng gạch là tôi mua!”
Một người đàn ông thô lỗ khác tức giận trả lời một câu.
Những người khác cũng cười đùa giỡn, không khí náo nhiệt, ngồi ở chỗ râm mát trong sân, khóe miệng của thanh niên với sắc mặt có chút âm trầm cũng hiện ra một nụ cười yếu ớt, không nhiều lắm, nhưng cũng có vẻ không lạnh lùng như vậy.
Lúc này Túc Kiều Kiều bỗng dưnng bước tới đây, đến cửa người, cô mới bắt đầu khẩn trương, cũng không dám trực tiếp đi vào, mà là ở cửa viện trước tiên dò đầu quan sát tình huống, chỉ thấy mấy người đàn ông cởi trần, nhất thời xấu hổ cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Xin chào...”
Đột nhiên xuất hiện giọng nữ mềm mại làm cho mấy đại người đàn ông đều kinh hãi một chút, hai mặt nhìn nhau, sau đó một người trong đó vội vàng kéo quần áo của mình vèo vèo cái mặc xong.
Khuôn mặt đỏ xen lẫn đen đến cửa viện, vừa thấy là một cô gái xinh đẹp, khi nói chuyện còn lắp bắp: “Có, có việc gì sao?”
Túc Kiều Kiều đưa bình nước về phía trước, nở một nụ cười: “Ba tôi bảo tôi đưa canh đậu xanh tới đây cho các người, đã nguội rồi, mau uống đi, lát nữa tôi lại đây lấy bình.”
Đương nhiên trước đó cô còn rót cho Đại Bảo một chén trước.
“Cô ơi, canh đậu xanh này thật ngon!” Đại Bảo cẩn thận uống một ngụm, lập tức vui vẻ không chịu nổi, thằng bé xoay vòng tròn tại chỗ, trên mặt là nụ cười xán lạn vô cùng.
Túc Kiều Kiều đắc ý cười: “Đương nhiên, do cô cháu nấu đấy!”
Tài nấu nướng của cô không ra sao cả, bởi vì không nghiêm túc nấu cơm, nhưng lần này canh đậu xanh khiến cô có được cảm giác thỏa mãn rất lớn.
Dặn dò Đại Bảo ở nhà trông coi chừng hai em trai, Túc Kiều Kiều cứ thế xách theo hai cái bình giữ nhiệt đi ra ngoài.
*****
Bên cạnh thôn, ngôi nhà mới của Tống Thanh Hàm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bốn thanh niên đang mồ hôi như mưa, trần truồng ra trận, cả người ngăm đen, nói chuyện lại còn mạnh mẽ vô cùng: “Kỹ thuật này của chúng ta đúng là ghê thật nhỉ? Nhìn cái ngói mới này kìa, đẹp quá!”
“Liên quan gì tới anh chứ? Rõ ràng gạch là tôi mua!”
Một người đàn ông thô lỗ khác tức giận trả lời một câu.
Những người khác cũng cười đùa giỡn, không khí náo nhiệt, ngồi ở chỗ râm mát trong sân, khóe miệng của thanh niên với sắc mặt có chút âm trầm cũng hiện ra một nụ cười yếu ớt, không nhiều lắm, nhưng cũng có vẻ không lạnh lùng như vậy.
Lúc này Túc Kiều Kiều bỗng dưnng bước tới đây, đến cửa người, cô mới bắt đầu khẩn trương, cũng không dám trực tiếp đi vào, mà là ở cửa viện trước tiên dò đầu quan sát tình huống, chỉ thấy mấy người đàn ông cởi trần, nhất thời xấu hổ cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Xin chào...”
Đột nhiên xuất hiện giọng nữ mềm mại làm cho mấy đại người đàn ông đều kinh hãi một chút, hai mặt nhìn nhau, sau đó một người trong đó vội vàng kéo quần áo của mình vèo vèo cái mặc xong.
Khuôn mặt đỏ xen lẫn đen đến cửa viện, vừa thấy là một cô gái xinh đẹp, khi nói chuyện còn lắp bắp: “Có, có việc gì sao?”
Túc Kiều Kiều đưa bình nước về phía trước, nở một nụ cười: “Ba tôi bảo tôi đưa canh đậu xanh tới đây cho các người, đã nguội rồi, mau uống đi, lát nữa tôi lại đây lấy bình.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro