Chương 30 - Cố Bắc Đình, Tôi Ở Đây!
Bắt Đầu Cuộc Số...
2024-08-10 14:13:25
Ngày hôm sau Tiểu Kê phát hiện Cố Bắc Đình cách vách đã rời giường, nhóc con vội đánh thức Mộc Du Du.
Lúc Mộc Du Du rửa mặt xong ra khỏi không gian, Cố Bắc Đình vừa vặn tới gõ cửa.
“Tôi mang theo bữa sáng, cô ăn chút đi.”Cố Bắc Đình đưa bữa sáng, là bánh kếp khoai tây cuộn.
“Cảm ơn!”Mộc Du Du tiếp nhận bữa sáng.
“Tôi đi qua trước, chúng ta nửa tiếng sau sẽ xuất phát.”Cố Bắc Đình nói xong liền trở về phòng mình.
“Lạnh lùng ghê.” Mộc Du Du nói thầm một câu đóng cửa phòng lại, song cô hoàn toàn không biết câu nói này đã bị Cố Bắc Đình còn chưa đóng cửa phòng nghe được.
“?”
Nửa giờ sau, hai người ngồi xe trong nửa giờ và đến quân khu phía đông.
Cố Bắc Đình trực tiếp dẫn Mộc Du Du đến viện người nhà quân khu, phòng bọn họ lầ một viện tử, Cố Bắc Đình mở cửa sân, sân không lớn song rất sạch sẽ, trong viện có một cái giếng, một chiếc xe đạp.
Một gian nhà chính, ba gian phòng, một gian tạp hóa, còn có một phòng bếp, một nhà vệ sinh, sân sau còn có phòng tắm.
“Tôi ở phòng này.”Cố Bắc Đình chỉ gian phòng đầu tiên ở phía đông.
“Vậy tôi ở phòng này đi.”Mộc Du Du chỉ vào gian phòng đối diện Cố Bắc Đình nói, phòng này cách vách là phòng tạp vật, cô không muốn ở phòng bên cạnh Cố Bắc Đình.
“Được.” Cố Bắc Đình cầm giúp túi và tấm chăn cô gửi trước đó vào phòng, lấy chìa khóa, 20 đồng, cộnbg thêm một ít lương phiếu thịt lên bàn phòng, liền lui ra ngoài.
Mộc Du Du thu dọn phòng xong, từ không gian lấy ra sổ tiết kiệm cùng những hóa đơn kia ra khỏi phòng.
Cố Bắc Đình đang ở trong sân bổ củi, căn phòng cũng mới xin đơn vị khi Mộc Du Du tùy quân, cho nên trong nhà không chuẩn bị nhiều củi.
Mộc Du Du đứng ở cửa nhà chính nhìn anh bởi vì làm việc, anh xắn tay áo lên, lộ ra cánh tay cường tráng, Mộc Du Du bất giác nuốt nước mếng.
“Cái kia, anh có thể vào nhà không?”
Thật ra từ khi Mộc Du Du xuất hiện trước cửa nhà chính, Cố Bắc Đình liền nhận ra, anh buông rìu theo cô vào nhà chính.
“Cái này trả lại cho anh.”Mộc Du Du đưa sổ tiết kiệm và phiếu cho anh.
Cố Bắc Đình không nhận, chỉ nhìn cô.
“Đây là lúc kết hôn, nhà anh đưa cho tôi, nếu chúng ta đã nói ra, tôi không thể lấy.”Mộc Du Du thấy anh không nhận, nắm lấy tay hắn, muốn đem sổ tiết kiệm cùng vé đặt vào trong tay anh.
“Dù sao cô là bên thiệt, cứ cầm đi.”Cố Bắc Đình rụt tay lại, một người phụ nữ sau này ly hôn cũng phải giữ lại chút tiền.
“Vô công bất lộc, tôi không thể lấy.”Mộc Du Du nhét vào tay anh, cười nói.
Thấy thái độ kiên quyết của cô, Cố Bắc Đình không kiên trì nữa, nghĩ chờ sau này thật sự ly hôn rồi mới bồi thường cho cô.
“Trong nhà có lương thực không? Tôi muốn tự nấu ăn vào buổi trưa.” Mộc Du Du hỏi .
“Không có, tôi đi mua.”Cố Bắc Đình vẫn luôn ăn cơm ở căng tin quân khu.
“Tôi đi với anh, tôi cũng muốn mua thêm chút gia vị với thức ăn.” Cũng phải quen thuộc với nơi mua sắm. Mộc Du Du cười nói, cô không quen biết mấy nơi này làm sao lấy đồ của thương thành ra trộm dầm đổi trụ.
“Được.” Cố Bắc Đình gật đầu.
Cố Bắc Đình đẩy xe đạp cùng Mộc Du Du đi ra khỏi sân. “Cố doanh trưởng về rồi đấy à!” một người phụ nữ khoảng 30 tuổi đứng ở cổng sân bên cạnh.
“Chị dâu.” Cố Bắc Đình chào hỏi một tiếng.
“Ôi, Cố doanh trưởng, đây là vợ cậu hả, trông xinh quá.” Người phụ nữ cười nói.
“Đây là vợ Phó doanh trưởng thuộc quân khu chúng ta.”Cố Bắc Đình giới thiệu.
Lúc Mộc Du Du rửa mặt xong ra khỏi không gian, Cố Bắc Đình vừa vặn tới gõ cửa.
“Tôi mang theo bữa sáng, cô ăn chút đi.”Cố Bắc Đình đưa bữa sáng, là bánh kếp khoai tây cuộn.
“Cảm ơn!”Mộc Du Du tiếp nhận bữa sáng.
“Tôi đi qua trước, chúng ta nửa tiếng sau sẽ xuất phát.”Cố Bắc Đình nói xong liền trở về phòng mình.
“Lạnh lùng ghê.” Mộc Du Du nói thầm một câu đóng cửa phòng lại, song cô hoàn toàn không biết câu nói này đã bị Cố Bắc Đình còn chưa đóng cửa phòng nghe được.
“?”
Nửa giờ sau, hai người ngồi xe trong nửa giờ và đến quân khu phía đông.
Cố Bắc Đình trực tiếp dẫn Mộc Du Du đến viện người nhà quân khu, phòng bọn họ lầ một viện tử, Cố Bắc Đình mở cửa sân, sân không lớn song rất sạch sẽ, trong viện có một cái giếng, một chiếc xe đạp.
Một gian nhà chính, ba gian phòng, một gian tạp hóa, còn có một phòng bếp, một nhà vệ sinh, sân sau còn có phòng tắm.
“Tôi ở phòng này.”Cố Bắc Đình chỉ gian phòng đầu tiên ở phía đông.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vậy tôi ở phòng này đi.”Mộc Du Du chỉ vào gian phòng đối diện Cố Bắc Đình nói, phòng này cách vách là phòng tạp vật, cô không muốn ở phòng bên cạnh Cố Bắc Đình.
“Được.” Cố Bắc Đình cầm giúp túi và tấm chăn cô gửi trước đó vào phòng, lấy chìa khóa, 20 đồng, cộnbg thêm một ít lương phiếu thịt lên bàn phòng, liền lui ra ngoài.
Mộc Du Du thu dọn phòng xong, từ không gian lấy ra sổ tiết kiệm cùng những hóa đơn kia ra khỏi phòng.
Cố Bắc Đình đang ở trong sân bổ củi, căn phòng cũng mới xin đơn vị khi Mộc Du Du tùy quân, cho nên trong nhà không chuẩn bị nhiều củi.
Mộc Du Du đứng ở cửa nhà chính nhìn anh bởi vì làm việc, anh xắn tay áo lên, lộ ra cánh tay cường tráng, Mộc Du Du bất giác nuốt nước mếng.
“Cái kia, anh có thể vào nhà không?”
Thật ra từ khi Mộc Du Du xuất hiện trước cửa nhà chính, Cố Bắc Đình liền nhận ra, anh buông rìu theo cô vào nhà chính.
“Cái này trả lại cho anh.”Mộc Du Du đưa sổ tiết kiệm và phiếu cho anh.
Cố Bắc Đình không nhận, chỉ nhìn cô.
“Đây là lúc kết hôn, nhà anh đưa cho tôi, nếu chúng ta đã nói ra, tôi không thể lấy.”Mộc Du Du thấy anh không nhận, nắm lấy tay hắn, muốn đem sổ tiết kiệm cùng vé đặt vào trong tay anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Dù sao cô là bên thiệt, cứ cầm đi.”Cố Bắc Đình rụt tay lại, một người phụ nữ sau này ly hôn cũng phải giữ lại chút tiền.
“Vô công bất lộc, tôi không thể lấy.”Mộc Du Du nhét vào tay anh, cười nói.
Thấy thái độ kiên quyết của cô, Cố Bắc Đình không kiên trì nữa, nghĩ chờ sau này thật sự ly hôn rồi mới bồi thường cho cô.
“Trong nhà có lương thực không? Tôi muốn tự nấu ăn vào buổi trưa.” Mộc Du Du hỏi .
“Không có, tôi đi mua.”Cố Bắc Đình vẫn luôn ăn cơm ở căng tin quân khu.
“Tôi đi với anh, tôi cũng muốn mua thêm chút gia vị với thức ăn.” Cũng phải quen thuộc với nơi mua sắm. Mộc Du Du cười nói, cô không quen biết mấy nơi này làm sao lấy đồ của thương thành ra trộm dầm đổi trụ.
“Được.” Cố Bắc Đình gật đầu.
Cố Bắc Đình đẩy xe đạp cùng Mộc Du Du đi ra khỏi sân. “Cố doanh trưởng về rồi đấy à!” một người phụ nữ khoảng 30 tuổi đứng ở cổng sân bên cạnh.
“Chị dâu.” Cố Bắc Đình chào hỏi một tiếng.
“Ôi, Cố doanh trưởng, đây là vợ cậu hả, trông xinh quá.” Người phụ nữ cười nói.
“Đây là vợ Phó doanh trưởng thuộc quân khu chúng ta.”Cố Bắc Đình giới thiệu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro