Chương 30 - Cố Bắc Đình, Tôi Ở Đây!
Giàu To Rồi!
2024-08-10 14:13:25
Mộc Du Du nhìn hai vị trưởng bối, đây là thứ mà kiếp trước cô chưa từng hưởng thụ, hơi đỏ mắt.
“Du Du, làm sao thế?”Mẹ Cố hỏi.
“Mẹ, không có việc gì, chính là cảm thấy rất hạnh phúc, có chút nhớ ba mẹ con.”Mộc Du Du mỉm cười một chút, lấy cớ.
“Sau này chúng ta chính là người nhà của con rồi.”Mẹ Cố cười nói.
“Vâng.”Mộc Du Du gật đầu.
Sau khi ăn cơm tối xong, Mộc Du Du giúp mẹ Cố thu dọn xong, ngồi một hồi liền trở về.
Sau khi về đến nhà, Mộc Du Du nhớ tới thứ mà mấy bữa trước cùng Tiểu Kê đi trạm phế liệu đào bảo còn chưa xem qua.
Vào trong không gian tắm rửa, mặc bộ đồ ngủ kiểu dáng cũ kỹ mà cô cố ý mua ở thương thành ngồi trên thảm phòng khách bắt đầu gõ gõ. Tiểu Kê ở bên cạnh cô chăm chú nhìn
“Wow!”Nhìn thấy thứ trước mặt mở ra, Mộc Du Du cảm thấy đời này cô có thể ăn sung mặc sướng rồi.
Một gói kim cương, hai bộ trang sức đá quý, và một đống thỏi vàng.
“Tiểu Kê, sao em lại lợi hại thế? Nói đi, muốn chị thưởng cho gì nào?” Mộc Du Du cười nói với Tiểu Kê.
“Chị, Tiểu Kê bây giờ không biết nhiệm vụ là cái gì, cho nên không có biện pháp hoàn thành, có điều chị muốn ở thương thành kiếm tiền gì đó, Tiểu Kê trở lại chỗ ba khoa học kỹ thuật có thể dựa vào những điểm tích lũy này để thăng cấp.”
“Thăng cấp gì cơ?”Mộc Du Du hỏi.
“Thăng cấp chính là ý trưởng thành của nhân loại, hiện tại Tiểu Kê chỉ có thể dựa vào hình thái ý chí xuất hiện mà thôi.”Tiểu Kê vung lên móng vuốt nhỏ của người máy quét sàn giải thích.
“Hiểu rồi, chính là nói sau khi em thăng cấp sẽ có hình thái phải không?
“Đúng vậy.”
“Được, chị hiểu, sẽ sẽ kiếm được nhiều tiền hơn và chi tiêu nhiều hơn. Chỉ là nguyên tắc của chị không được lãng phí, em hiểu không?” Mộc Du Du nói.
Cô lớn lên ở cô nhi viện, khi còn bé sống rất khổ sở, sau đó học đại học cũng là dựa vào công việc tiết kiệm nuôi sống bản thân, cho nên trong từ điển của cô không có hai chữ lãng phí.
“Được, chị.”Tiểu Kê giơ đầu to lắc lư hai cái.
Sáng hôm sau tỉnh lại, Tiểu Kê liền nhắc nhở lúa lần trước đã thu hoạch xong, tự động tách vỏ thành gạo, nó đã được góng gói kỹ càng cất trong thương thành.
“Chị, lần đầu tiên trồng lúa đã được thu hoạch, tổng cộng là một vạn ba ngàn năm trăm cân gạo.”
“Em nói gì cơ, bao nhiêu cân? “Mộc Du Du vốn còn mơ mơ màng màng lập tức tỉnh táo, cô nhớ rõ trước kia cô nghe tin tức đưa tin mỗi mẫu lúa có thể cho ra một ngàn hai trăm cân gạo đã xem như năng suất cao rồi.
“Chị, đất trong hệ thống nông trại của chúng ta đều đã được ba khoa học kỹ thuật cải tạo, mỗi mẫu có thể trồng ra một ngàn năm trăm cân gạo.”Tiểu Kê giải thích.
“Toàn bộ bán cho thương thành đi.” Mộc Du Du nói, nếu muốn tiền bạc giao dịch mới có thể giúp Tiểu Kê thăng cấp, không thể tiêu xài hoang phí, kiếm thêm tiền là được.
“Được, vậy lần này chúng ta trồng cái gì?”Đôi mắt màu xanh lá cây của Tiểu Kê lấp lánh với ánh sáng rực rỡ.
“Vậy chúng ta cứ trồng hoa quả đi, hoa quả so với lương thực đáng giá hơn, đồ bán cho thương thành sẽ đi đâu?”Mộc Du Du tò mò hỏi.
“Chị, thứ chúng ta bán cho thương thành, thương thành đều sẽ bán cho các vị diện, có chút vị diện thiếu lương thực, ví dụ như viễn cổ cùng mạt thế.” Tiểu Kê nói.
Mộc Du thản nhiên gật đầu.
“Em chọn một ít hạt giống hoa quả đắt tiền, chúng ta lại xem cái nào kiếm tiền nhất, sau này sẽ trồng loại nào.”Mộc Du Du nói.
“Du Du, làm sao thế?”Mẹ Cố hỏi.
“Mẹ, không có việc gì, chính là cảm thấy rất hạnh phúc, có chút nhớ ba mẹ con.”Mộc Du Du mỉm cười một chút, lấy cớ.
“Sau này chúng ta chính là người nhà của con rồi.”Mẹ Cố cười nói.
“Vâng.”Mộc Du Du gật đầu.
Sau khi ăn cơm tối xong, Mộc Du Du giúp mẹ Cố thu dọn xong, ngồi một hồi liền trở về.
Sau khi về đến nhà, Mộc Du Du nhớ tới thứ mà mấy bữa trước cùng Tiểu Kê đi trạm phế liệu đào bảo còn chưa xem qua.
Vào trong không gian tắm rửa, mặc bộ đồ ngủ kiểu dáng cũ kỹ mà cô cố ý mua ở thương thành ngồi trên thảm phòng khách bắt đầu gõ gõ. Tiểu Kê ở bên cạnh cô chăm chú nhìn
“Wow!”Nhìn thấy thứ trước mặt mở ra, Mộc Du Du cảm thấy đời này cô có thể ăn sung mặc sướng rồi.
Một gói kim cương, hai bộ trang sức đá quý, và một đống thỏi vàng.
“Tiểu Kê, sao em lại lợi hại thế? Nói đi, muốn chị thưởng cho gì nào?” Mộc Du Du cười nói với Tiểu Kê.
“Chị, Tiểu Kê bây giờ không biết nhiệm vụ là cái gì, cho nên không có biện pháp hoàn thành, có điều chị muốn ở thương thành kiếm tiền gì đó, Tiểu Kê trở lại chỗ ba khoa học kỹ thuật có thể dựa vào những điểm tích lũy này để thăng cấp.”
“Thăng cấp gì cơ?”Mộc Du Du hỏi.
“Thăng cấp chính là ý trưởng thành của nhân loại, hiện tại Tiểu Kê chỉ có thể dựa vào hình thái ý chí xuất hiện mà thôi.”Tiểu Kê vung lên móng vuốt nhỏ của người máy quét sàn giải thích.
“Hiểu rồi, chính là nói sau khi em thăng cấp sẽ có hình thái phải không?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đúng vậy.”
“Được, chị hiểu, sẽ sẽ kiếm được nhiều tiền hơn và chi tiêu nhiều hơn. Chỉ là nguyên tắc của chị không được lãng phí, em hiểu không?” Mộc Du Du nói.
Cô lớn lên ở cô nhi viện, khi còn bé sống rất khổ sở, sau đó học đại học cũng là dựa vào công việc tiết kiệm nuôi sống bản thân, cho nên trong từ điển của cô không có hai chữ lãng phí.
“Được, chị.”Tiểu Kê giơ đầu to lắc lư hai cái.
Sáng hôm sau tỉnh lại, Tiểu Kê liền nhắc nhở lúa lần trước đã thu hoạch xong, tự động tách vỏ thành gạo, nó đã được góng gói kỹ càng cất trong thương thành.
“Chị, lần đầu tiên trồng lúa đã được thu hoạch, tổng cộng là một vạn ba ngàn năm trăm cân gạo.”
“Em nói gì cơ, bao nhiêu cân? “Mộc Du Du vốn còn mơ mơ màng màng lập tức tỉnh táo, cô nhớ rõ trước kia cô nghe tin tức đưa tin mỗi mẫu lúa có thể cho ra một ngàn hai trăm cân gạo đã xem như năng suất cao rồi.
“Chị, đất trong hệ thống nông trại của chúng ta đều đã được ba khoa học kỹ thuật cải tạo, mỗi mẫu có thể trồng ra một ngàn năm trăm cân gạo.”Tiểu Kê giải thích.
“Toàn bộ bán cho thương thành đi.” Mộc Du Du nói, nếu muốn tiền bạc giao dịch mới có thể giúp Tiểu Kê thăng cấp, không thể tiêu xài hoang phí, kiếm thêm tiền là được.
“Được, vậy lần này chúng ta trồng cái gì?”Đôi mắt màu xanh lá cây của Tiểu Kê lấp lánh với ánh sáng rực rỡ.
“Vậy chúng ta cứ trồng hoa quả đi, hoa quả so với lương thực đáng giá hơn, đồ bán cho thương thành sẽ đi đâu?”Mộc Du Du tò mò hỏi.
“Chị, thứ chúng ta bán cho thương thành, thương thành đều sẽ bán cho các vị diện, có chút vị diện thiếu lương thực, ví dụ như viễn cổ cùng mạt thế.” Tiểu Kê nói.
Mộc Du thản nhiên gật đầu.
“Em chọn một ít hạt giống hoa quả đắt tiền, chúng ta lại xem cái nào kiếm tiền nhất, sau này sẽ trồng loại nào.”Mộc Du Du nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro