Chương 30 - Cố Bắc Đình, Tôi Ở Đây!
Lỡ Thích Người...
2024-08-10 14:13:25
Trên giường còn có một cái quần quân phục của anh, là cái quần mà anh chưa kịp sửa, mở ra nhìn, Mộc Du Du đã giúp anh khâu lại.
Vốn ngày mai anh có thể về, nhưng vào giây phút khi hoàn thành nhiệm vụ, anh đặc biệt muốn gặp cô trước tiên.
Cho nên anh mặc kệ tất cả ngay trong đêm về gặp cô.
“Tôi làm một bát mì, anh ăn trước đi.” Lúc này Mộc Du Du bưng mì đi vào.
“Đã rất tốt rồi.” Cố Bắc Đình cười nói, đúng là anh đói bụng, không chút khách ăn ngấu ăn nghiến, phía dưới mì có hai quả trứng gà.
Nhìn anh ăn nhanh, Mộc Du Du sợ anh nghẹn, rót cho anh một ly nước.
“Ăn chậm một chút.” Mộc Du Du dịu dàng nói.
Sau khi ăn xong, Cố Bắc Đình muốn đứng dậy thu dọn bị cô ngăn cản.
Chờ cô dọn dẹp xong trở về, Cố Bắc Đình đã nằm trên giường ngủ thiếp đi, tối nay anh thật sự quá mệt mỏi.
Mộc Du Du nhìn dáng vẻ ngủ say của anh, trong lòng ngũ vị tạp trần, đóng cửa phòng lại, Mộc Du Du trở về phòng mình.
“Chị, chị đang đau lòng cho anh ấy đó.” Thanh âm Tiểu Kê vang lên, nhóc con có thể cảm giác được tâm tình dao động của Mộc Du Du.
“Ừm, trước kia chị thích quân nhân, là vì cảm thấy dáng vẻ bọn họ mặc quân phục rất đẹp trai, hôm nay chị mới phát hiện, thì ra là bọn họ vẫn dùng thân thể máu thịt của bọn họ bảo vệ chúng ta.”
Tiểu Kê im lặng, những chuyện này một hệ thống là không thể hiểu được
Ngày hôm sau, khi Cố Bắc Đình thức dậy, Mộc Du Du đã ở trong phòng bếp làm điểm tâm.
“Anh tỉnh rồi à?” Mộc Du Du quay đầu, phát hiện anh mặc bộ quần áo cô làm.
“Ừm.” Cố Bắc Đình gật đầu, “Quần áo cô làm rất vừa vặn.” Cố Bắc Đình chân thành tán thưởng nói.
“Tốt.” Mộc Du Du cười đáp, mặt lại lặng lẽ đỏ lên.
Cố Bắc Đình nhìn thấy vành tai đỏ thầm của Mộc Du Du, khóe miệng thoáng nhếch lên.
“Tôi đi rửa mặt trước.” Nói xong anh đi đến sân.
Sau khi ăn điểm tâm xong, Cố Bắc Đình phải đến quân khu báo cáo trước.
Văn phòng chỉ huy trưởng Quân khu Miền Đông
“Quân trưởng.” Cố Bắc Đình hành quân lễ.
“Về rồi à? Nhiệm vụ lần này hoàn thành rất tốt, sáng sớm cấp trên mới gọi cho tôi.” Triệu quân trưởng vỗ vỗ bả vai Cố Bắc Đình.
“Đây là điều tôi nên làm.” Cố Bắc Đình lạnh nhạt nói.
“Vợ cậu là con gái của Mộc Vệ Quốc?” Triệu quân trưởng hỏi, tin tức này chú ấy cũng vừa biết.
“Đúng vậy.” Cố Bắc Đình gật đầu.
“Nhớ đối xử tốt với vợ cậu, hai vợ chồng bọn họ đều là anh hùng.” Triệu Quân thở dài, nghiêm túc nhìn về phía Cố Bắc Đình.
“Tôi rõ.” Cố Bắc Đình gật đầu.
“Nghe nói cậu bị thương? Có nặng không?” Triệu quân trưởng nhìn về phía anh.
“Không sao, vợ tôi đã bôi thuốc cho tôi rồi.”
“Vậy thì tốt, cũng đừng vội vàng huấn luyện, ở nhà nghỉ ngơi vài ngày.”
“Vâng.” Vốn Cố Bắc Đình muốn từ chối, chút vết thương nhỏ này đối với anh mà nói không tính là gì, nhưng nghĩ đến tình cảnh Mộc Du Du bôi thuốc cho anh ngày hôm qua, Cố Bắc Đình gật đầu.
Vốn ngày mai anh có thể về, nhưng vào giây phút khi hoàn thành nhiệm vụ, anh đặc biệt muốn gặp cô trước tiên.
Cho nên anh mặc kệ tất cả ngay trong đêm về gặp cô.
“Tôi làm một bát mì, anh ăn trước đi.” Lúc này Mộc Du Du bưng mì đi vào.
“Đã rất tốt rồi.” Cố Bắc Đình cười nói, đúng là anh đói bụng, không chút khách ăn ngấu ăn nghiến, phía dưới mì có hai quả trứng gà.
Nhìn anh ăn nhanh, Mộc Du Du sợ anh nghẹn, rót cho anh một ly nước.
“Ăn chậm một chút.” Mộc Du Du dịu dàng nói.
Sau khi ăn xong, Cố Bắc Đình muốn đứng dậy thu dọn bị cô ngăn cản.
Chờ cô dọn dẹp xong trở về, Cố Bắc Đình đã nằm trên giường ngủ thiếp đi, tối nay anh thật sự quá mệt mỏi.
Mộc Du Du nhìn dáng vẻ ngủ say của anh, trong lòng ngũ vị tạp trần, đóng cửa phòng lại, Mộc Du Du trở về phòng mình.
“Chị, chị đang đau lòng cho anh ấy đó.” Thanh âm Tiểu Kê vang lên, nhóc con có thể cảm giác được tâm tình dao động của Mộc Du Du.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ừm, trước kia chị thích quân nhân, là vì cảm thấy dáng vẻ bọn họ mặc quân phục rất đẹp trai, hôm nay chị mới phát hiện, thì ra là bọn họ vẫn dùng thân thể máu thịt của bọn họ bảo vệ chúng ta.”
Tiểu Kê im lặng, những chuyện này một hệ thống là không thể hiểu được
Ngày hôm sau, khi Cố Bắc Đình thức dậy, Mộc Du Du đã ở trong phòng bếp làm điểm tâm.
“Anh tỉnh rồi à?” Mộc Du Du quay đầu, phát hiện anh mặc bộ quần áo cô làm.
“Ừm.” Cố Bắc Đình gật đầu, “Quần áo cô làm rất vừa vặn.” Cố Bắc Đình chân thành tán thưởng nói.
“Tốt.” Mộc Du Du cười đáp, mặt lại lặng lẽ đỏ lên.
Cố Bắc Đình nhìn thấy vành tai đỏ thầm của Mộc Du Du, khóe miệng thoáng nhếch lên.
“Tôi đi rửa mặt trước.” Nói xong anh đi đến sân.
Sau khi ăn điểm tâm xong, Cố Bắc Đình phải đến quân khu báo cáo trước.
Văn phòng chỉ huy trưởng Quân khu Miền Đông
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Quân trưởng.” Cố Bắc Đình hành quân lễ.
“Về rồi à? Nhiệm vụ lần này hoàn thành rất tốt, sáng sớm cấp trên mới gọi cho tôi.” Triệu quân trưởng vỗ vỗ bả vai Cố Bắc Đình.
“Đây là điều tôi nên làm.” Cố Bắc Đình lạnh nhạt nói.
“Vợ cậu là con gái của Mộc Vệ Quốc?” Triệu quân trưởng hỏi, tin tức này chú ấy cũng vừa biết.
“Đúng vậy.” Cố Bắc Đình gật đầu.
“Nhớ đối xử tốt với vợ cậu, hai vợ chồng bọn họ đều là anh hùng.” Triệu Quân thở dài, nghiêm túc nhìn về phía Cố Bắc Đình.
“Tôi rõ.” Cố Bắc Đình gật đầu.
“Nghe nói cậu bị thương? Có nặng không?” Triệu quân trưởng nhìn về phía anh.
“Không sao, vợ tôi đã bôi thuốc cho tôi rồi.”
“Vậy thì tốt, cũng đừng vội vàng huấn luyện, ở nhà nghỉ ngơi vài ngày.”
“Vâng.” Vốn Cố Bắc Đình muốn từ chối, chút vết thương nhỏ này đối với anh mà nói không tính là gì, nhưng nghĩ đến tình cảnh Mộc Du Du bôi thuốc cho anh ngày hôm qua, Cố Bắc Đình gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro