Thập Niên 70, Gặp Sĩ Quan Mạnh Nhất, Ta Mang Theo Không Gian Nghịch Thiên Cải Mệnh.
Chương 37
2024-09-30 17:53:32
Tiêu Dĩ Hàn tò mò hỏi: "Sao em biết khả năng lớn nhất là Lâm Tử Sanh?"
Sở Tịnh Thu trả lời: "Lâm Tử Sanh thường hay vay tiền của người khác, năm ngoái cô ấy mượn mà mãi không trả, nhưng tháng trước lại đột nhiên trả được hết số tiền đó, trong khi gần đây cô ấy không có thu nhập nào rõ ràng. Gia đình cũng không gửi tiền cho cô ấy, thậm chí tháng này cô ấy lại tiếp tục mượn tiền. Vì vậy, em nghi ngờ số tiền trả nợ là từ việc cung cấp thông tin cho ai đó. Nhưng đây chỉ là suy đoán, chúng ta vẫn chưa có bằng chứng."
"Không sao, cứ từ từ mà điều tra. Con cáo rồi cũng sẽ lộ đuôi thôi." Tiêu Dĩ Hàn nhìn Sở Tịnh Thu với ánh mắt dịu dàng. "Muộn rồi, để anh đưa em về."
Sở Tịnh Thu tưởng Tiêu Dĩ Hàn chỉ tiễn mình ra cổng, nhưng không ngờ anh lại đưa cô về tận nhà.
Tiêu Dĩ Hàn mặc thường phục, chiếc áo sơ mi trắng và quần xanh lam làm tôn lên dáng người cao lớn, đôi chân dài của anh thoáng chạm lên xe đạp, trông vô cùng phong độ, khiến người qua đường không thể rời mắt.
Hai người vừa đạp xe, vừa trò chuyện, chẳng mấy chốc đã đến làng Thanh Sơn. Tiêu Dĩ Hàn không vào làng, đứng ngoài nhìn theo cho đến khi Sở Tịnh Thu đi xa, rồi mới quay đầu về.
...
Tại Bắc Kinh, trong căn tứ hợp viện nhỏ.
Tối hôm đó, khi Sở Bách Xuyên đi làm về, thấy bố mẹ vợ lại ngồi chờ trong nhà như thường lệ. Tiểu Thu đã xuống nông thôn được một tháng, ngoài bức thư đầu tiên khi vừa đến nơi, lâu rồi ông bà ngoại không nhận được tin tức gì từ cháu gái. Hai cụ ngày nào cũng sang nhà hỏi thăm xem có thư từ gì không.
Vừa thấy Sở Bách Xuyên bước vào, ông bà liền vội hỏi: “Sao rồi, có tin gì của Tiểu Thu không?”
“Bố, mẹ, hôm nay Tiểu Thu gọi điện về rồi. Hai người không phải lo nữa, con bé vẫn khỏe, chỉ là ở quê đường truyền thông không thuận tiện nên mới lâu không có tin tức."
“Mau nói, Tiểu Thu bảo sao? Nó ăn uống ra sao, ở thế nào? Làm việc có mệt không, có ai bắt nạt nó không?” Bà Lý Phối Lan, mẹ vợ của Sở Bách Xuyên, liên tục đặt câu hỏi.
Sở Bách Xuyên gần như không biết trả lời từ đâu, ông vội vàng nói: “Mẹ đừng lo, để con từ từ kể. Tiểu Thu hiện đang được công xã mượn về để vẽ khẩu hiệu và tranh tuyên truyền. Công việc không nặng nhọc lắm. Hôm nay con bé gọi điện bảo con gửi cho nó sách giáo khoa cấp ba, muốn tranh thủ học khi rảnh. Nó còn muốn con gửi vài bức tranh để nó tập vẽ lại. Dạo này con bé trưởng thành hơn nhiều, hai người yên tâm rồi nhé!"
“Chỉ vậy thôi à, nó không nhắc đến tụi ta sao?” Ông ngoại Sở Tiểu Thu, cụ Hạ Kỳ Hiền, có vẻ không vui.
“Đương nhiên là có nhắc rồi ạ, làm sao quên được hai người chứ. Nó bảo: ‘Con là đứa cháu bất hiếu, nhớ ông bà đến mức ăn không ngon, ngủ không yên. Đặc biệt dặn dò là trước khi mưa phải mang theo ô, đừng để bị ướt nữa’."
Nghe nửa đầu, cụ Hạ Kỳ Hiền cười đến tận mang tai, nhưng đến câu cuối, ông đột ngột đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc: “Con kể rõ lại từng chữ Tiểu Thu nói cho ta nghe.”
Sở Bách Xuyên bèn thuật lại chi tiết cuộc điện thoại với con gái vào buổi sáng.
"Đi thôi, vào thư phòng." Cụ Hạ Kỳ Hiền kéo Sở Bách Xuyên vào phòng làm việc. Hai người tìm những bức tranh mà Sở Tiểu Thu yêu cầu, rồi cụ Hạ căn dặn giữ lại những bức tranh về chủ đề cách mạng, còn lại thì thu dọn hết.
"Bố, bố đang làm gì thế?" Bà Hạ Mạn Văn, vợ của Sở Bách Xuyên, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bèn hỏi. "Bố chiều chuộng Tiểu Thu quá rồi, con bé chỉ cần vài bức tranh thôi mà, sao bố lại dọn cả căn phòng thế?"
“Khi Tiểu Thu còn nhỏ, ta thường kể cho nó nghe những câu chuyện ta làm tình báo ngầm trong kháng chiến. Trong đó, ta hay nhắc đến một câu mà chúng ta dùng để cảnh báo đồng đội khi có nguy hiểm: ‘Trước khi trời mưa, phải mang ô, đừng để bị ướt’. Câu này cho thấy Tiểu Thu đã cảm nhận được nguy hiểm nhưng không thể nói rõ qua điện thoại, và thực chất con bé đang nhắc nhở ta rằng tranh của con có vấn đề.”
Sở Tịnh Thu trả lời: "Lâm Tử Sanh thường hay vay tiền của người khác, năm ngoái cô ấy mượn mà mãi không trả, nhưng tháng trước lại đột nhiên trả được hết số tiền đó, trong khi gần đây cô ấy không có thu nhập nào rõ ràng. Gia đình cũng không gửi tiền cho cô ấy, thậm chí tháng này cô ấy lại tiếp tục mượn tiền. Vì vậy, em nghi ngờ số tiền trả nợ là từ việc cung cấp thông tin cho ai đó. Nhưng đây chỉ là suy đoán, chúng ta vẫn chưa có bằng chứng."
"Không sao, cứ từ từ mà điều tra. Con cáo rồi cũng sẽ lộ đuôi thôi." Tiêu Dĩ Hàn nhìn Sở Tịnh Thu với ánh mắt dịu dàng. "Muộn rồi, để anh đưa em về."
Sở Tịnh Thu tưởng Tiêu Dĩ Hàn chỉ tiễn mình ra cổng, nhưng không ngờ anh lại đưa cô về tận nhà.
Tiêu Dĩ Hàn mặc thường phục, chiếc áo sơ mi trắng và quần xanh lam làm tôn lên dáng người cao lớn, đôi chân dài của anh thoáng chạm lên xe đạp, trông vô cùng phong độ, khiến người qua đường không thể rời mắt.
Hai người vừa đạp xe, vừa trò chuyện, chẳng mấy chốc đã đến làng Thanh Sơn. Tiêu Dĩ Hàn không vào làng, đứng ngoài nhìn theo cho đến khi Sở Tịnh Thu đi xa, rồi mới quay đầu về.
...
Tại Bắc Kinh, trong căn tứ hợp viện nhỏ.
Tối hôm đó, khi Sở Bách Xuyên đi làm về, thấy bố mẹ vợ lại ngồi chờ trong nhà như thường lệ. Tiểu Thu đã xuống nông thôn được một tháng, ngoài bức thư đầu tiên khi vừa đến nơi, lâu rồi ông bà ngoại không nhận được tin tức gì từ cháu gái. Hai cụ ngày nào cũng sang nhà hỏi thăm xem có thư từ gì không.
Vừa thấy Sở Bách Xuyên bước vào, ông bà liền vội hỏi: “Sao rồi, có tin gì của Tiểu Thu không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Bố, mẹ, hôm nay Tiểu Thu gọi điện về rồi. Hai người không phải lo nữa, con bé vẫn khỏe, chỉ là ở quê đường truyền thông không thuận tiện nên mới lâu không có tin tức."
“Mau nói, Tiểu Thu bảo sao? Nó ăn uống ra sao, ở thế nào? Làm việc có mệt không, có ai bắt nạt nó không?” Bà Lý Phối Lan, mẹ vợ của Sở Bách Xuyên, liên tục đặt câu hỏi.
Sở Bách Xuyên gần như không biết trả lời từ đâu, ông vội vàng nói: “Mẹ đừng lo, để con từ từ kể. Tiểu Thu hiện đang được công xã mượn về để vẽ khẩu hiệu và tranh tuyên truyền. Công việc không nặng nhọc lắm. Hôm nay con bé gọi điện bảo con gửi cho nó sách giáo khoa cấp ba, muốn tranh thủ học khi rảnh. Nó còn muốn con gửi vài bức tranh để nó tập vẽ lại. Dạo này con bé trưởng thành hơn nhiều, hai người yên tâm rồi nhé!"
“Chỉ vậy thôi à, nó không nhắc đến tụi ta sao?” Ông ngoại Sở Tiểu Thu, cụ Hạ Kỳ Hiền, có vẻ không vui.
“Đương nhiên là có nhắc rồi ạ, làm sao quên được hai người chứ. Nó bảo: ‘Con là đứa cháu bất hiếu, nhớ ông bà đến mức ăn không ngon, ngủ không yên. Đặc biệt dặn dò là trước khi mưa phải mang theo ô, đừng để bị ướt nữa’."
Nghe nửa đầu, cụ Hạ Kỳ Hiền cười đến tận mang tai, nhưng đến câu cuối, ông đột ngột đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc: “Con kể rõ lại từng chữ Tiểu Thu nói cho ta nghe.”
Sở Bách Xuyên bèn thuật lại chi tiết cuộc điện thoại với con gái vào buổi sáng.
"Đi thôi, vào thư phòng." Cụ Hạ Kỳ Hiền kéo Sở Bách Xuyên vào phòng làm việc. Hai người tìm những bức tranh mà Sở Tiểu Thu yêu cầu, rồi cụ Hạ căn dặn giữ lại những bức tranh về chủ đề cách mạng, còn lại thì thu dọn hết.
"Bố, bố đang làm gì thế?" Bà Hạ Mạn Văn, vợ của Sở Bách Xuyên, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bèn hỏi. "Bố chiều chuộng Tiểu Thu quá rồi, con bé chỉ cần vài bức tranh thôi mà, sao bố lại dọn cả căn phòng thế?"
“Khi Tiểu Thu còn nhỏ, ta thường kể cho nó nghe những câu chuyện ta làm tình báo ngầm trong kháng chiến. Trong đó, ta hay nhắc đến một câu mà chúng ta dùng để cảnh báo đồng đội khi có nguy hiểm: ‘Trước khi trời mưa, phải mang ô, đừng để bị ướt’. Câu này cho thấy Tiểu Thu đã cảm nhận được nguy hiểm nhưng không thể nói rõ qua điện thoại, và thực chất con bé đang nhắc nhở ta rằng tranh của con có vấn đề.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro