Thập Niên 70, Gia Đình Và Sự Nghiệp Của Tôi
Bạn Đến Thăm Nh...
2024-11-20 19:30:03
Editor: Hye Jin
____________
A Hương được phân công tác ở binh đoàn xây dựng, họ quen nhau ở đó. Lúc đó, Tiền thanh niên trí thức rất ân cần với A Hương, luôn tìm cơ hội tiếp cận cô, hôm nay gửi một bài thơ, ngày mai là một bó hoa.
A Hương từ nhỏ tính cách cứng cỏi, có phần nam tính, đột nhiên có một chàng trai không tệ đối với cô ân cần, khen cô có sức hút, hành động quyết đoán, tính cách phóng khoáng, dĩ nhiên A Hương động lòng.
Dù tính cách A Hương có mạnh mẽ, bên trong vẫn là một cô gái, thích được khen ngợi, thích được chú ý. A Hương không phải là người có ngoại hình nổi bật, mặc dù cô rất thoải mái, song lại thiếu tự tin về vẻ bề ngoài.
Còn Tiền thanh niên trí thức lại khéo ăn nói, hắn không khen ngợi nhan sắc của A Hương mà biến tấu thành khen tính cách tốt, năng lực mạnh, là người hắn luôn ngưỡng mộ.
Ít ai có thể thoát khỏi lời lẽ hoa mỹ và chiêu trò tán tỉnh của một chàng trai ưa nhìn, A Hương không ngoại lệ.
Sau khi hai người bắt đầu hẹn hò, A Hương thường xuyên giúp Tiền thanh niên trí thức làm việc, nấu cho hắn những món ngon. Ba của A Hương không vừa ý với Tiền thanh niên trí thức, cấm không cho họ kết hôn, nếu không có lẽ giờ họ đã có con rồi.
“Làm sao, cuối cùng cũng nhận ra không phải là người phù hợp với mình à?”
“Cậu biết từ trước là hắn không đáng tin đúng không?”
“Một người đàn ông, mồm miệng lẻo mép không có nghĩa lý gì, phải có đôi tay giỏi, có thể bảo vệ cậu, giúp cậu làm việc nhà, phải biết thương yêu cậu … Tiền thanh niên trí thức có được bao nhiêu điều, cậu tự nghĩ kỹ đi.”
Vu Nhân rất ghét những người chỉ biết nói mà không làm, nói hay đến đâu cũng vô ích, phải nhìn hành động thực tế. Mà Tiền thanh niên trí thức lại đúng là người chỉ biết nói.
“Không được điều nào. Lần này tớ đi hơn một tháng, về thì nghe nói hắn chẳng kiêng nể gì với các nữ đồng chí khác, còn ăn đồ ăn người ta đưa.”
Bây giờ đồ ăn quý giá đến thế, sao hắn không biết xấu hổ, nghĩ gì mà làm vậy chứ.
Điều khiến A Hương khó chịu nhất là lời khen ngợi của Tiền thanh niên trí thức không chỉ dành cho mình cô, mà cho tất cả phụ nữ. Sự quan tâm của hắn cũng vô tội vạ, đây chính là kiểu đàn ông sau này người ta gọi là “điều hòa trung ương.”
“Thôi được rồi, nhìn rõ bản chất của hắn trước khi cưới vẫn tốt hơn sau khi kết hôn mới phát hiện, đây gọi là dừng đúng lúc. Với sức hút và tài năng của A Hương, chắc chắn sẽ có người thực sự yêu cậu và trân trọng cậu.”
“Aiya, cậu nói gì mà yêu với chả yêu, ngại chết đi được. Tớ thấy cậu thay đổi rồi, không còn là Vu Nhân mà tớ quen biết nữa, nói thật đi, cậu là ai?”
Vu Nhân nghe câu này, mặt lập tức tái nhợt, cơ thể không khỏi run rẩy. Chẳng lẽ cô đã bị phát hiện, liệu có bị đưa đi thí nghiệm không …
Vu Nhân càng nghĩ càng sợ, cố gắng ép mình bình tĩnh lại, đừng tự dọa mình.
“Vu Nhân, cậu sao thế, sao sắc mặt tệ vậy, có phải không khỏe ở đâu không?”
Giọng của A Hương kéo cô ra khỏi nỗi sợ hãi, không thể nào, không ai có thể biết cô không phải là Vu Nhân nữa, cô bị câu hỏi bất ngờ làm giật mình thôi.
“Không sao, chỉ là cậu làm tớ giật mình thôi. Tớ không phải Vu Nhân thì còn là ai nữa, nếu để người khác hiểu nhầm thì tớ có miệng cũng không giải thích nổi đâu.”
“Xin lỗi nhé, tớ chỉ cảm thấy tính cách cậu trở nên cởi mở hơn, thấy vậy rất tốt nên đùa một chút, quên mất hoàn cảnh hiện tại rồi.”
Vu Nhân đã bình tĩnh lại, cũng thấy mình phản ứng hơi quá.
“Không sao, chỉ là dạo này nghe nói bên ngoài lại loạn rồi, môi trường của chúng ta đặc biệt, nên phải cẩn thận lời ăn tiếng nói, cẩn thận tai vách mạch dừng."
Hai người lại nói thêm về một số hành động khó hiểu của Tiền thanh niên trí thức. Đến khi hai đứa nhỏ tỉnh dậy, Vu Nhân lại bận rộn với chúng, A Hương cũng theo qua nhìn hai đứa nhỏ rồi chuẩn bị ra về.
“Có việc gì thì báo cho tớ, cậu thế này là rất tốt, có chuyện gì cứ nói ra, đừng tự giữ trong lòng…”
“Ừ, tớ sẽ cố gắng, cậu cũng đừng để bị vài lời ngon ngọt lại dỗ dành, hãy tự nghe, tự nhìn, tự hiểu…”
Hai người không ngừng dặn dò nhau, có cảm giác dù nói thế nào cũng không thể yên tâm được.
____________
A Hương được phân công tác ở binh đoàn xây dựng, họ quen nhau ở đó. Lúc đó, Tiền thanh niên trí thức rất ân cần với A Hương, luôn tìm cơ hội tiếp cận cô, hôm nay gửi một bài thơ, ngày mai là một bó hoa.
A Hương từ nhỏ tính cách cứng cỏi, có phần nam tính, đột nhiên có một chàng trai không tệ đối với cô ân cần, khen cô có sức hút, hành động quyết đoán, tính cách phóng khoáng, dĩ nhiên A Hương động lòng.
Dù tính cách A Hương có mạnh mẽ, bên trong vẫn là một cô gái, thích được khen ngợi, thích được chú ý. A Hương không phải là người có ngoại hình nổi bật, mặc dù cô rất thoải mái, song lại thiếu tự tin về vẻ bề ngoài.
Còn Tiền thanh niên trí thức lại khéo ăn nói, hắn không khen ngợi nhan sắc của A Hương mà biến tấu thành khen tính cách tốt, năng lực mạnh, là người hắn luôn ngưỡng mộ.
Ít ai có thể thoát khỏi lời lẽ hoa mỹ và chiêu trò tán tỉnh của một chàng trai ưa nhìn, A Hương không ngoại lệ.
Sau khi hai người bắt đầu hẹn hò, A Hương thường xuyên giúp Tiền thanh niên trí thức làm việc, nấu cho hắn những món ngon. Ba của A Hương không vừa ý với Tiền thanh niên trí thức, cấm không cho họ kết hôn, nếu không có lẽ giờ họ đã có con rồi.
“Làm sao, cuối cùng cũng nhận ra không phải là người phù hợp với mình à?”
“Cậu biết từ trước là hắn không đáng tin đúng không?”
“Một người đàn ông, mồm miệng lẻo mép không có nghĩa lý gì, phải có đôi tay giỏi, có thể bảo vệ cậu, giúp cậu làm việc nhà, phải biết thương yêu cậu … Tiền thanh niên trí thức có được bao nhiêu điều, cậu tự nghĩ kỹ đi.”
Vu Nhân rất ghét những người chỉ biết nói mà không làm, nói hay đến đâu cũng vô ích, phải nhìn hành động thực tế. Mà Tiền thanh niên trí thức lại đúng là người chỉ biết nói.
“Không được điều nào. Lần này tớ đi hơn một tháng, về thì nghe nói hắn chẳng kiêng nể gì với các nữ đồng chí khác, còn ăn đồ ăn người ta đưa.”
Bây giờ đồ ăn quý giá đến thế, sao hắn không biết xấu hổ, nghĩ gì mà làm vậy chứ.
Điều khiến A Hương khó chịu nhất là lời khen ngợi của Tiền thanh niên trí thức không chỉ dành cho mình cô, mà cho tất cả phụ nữ. Sự quan tâm của hắn cũng vô tội vạ, đây chính là kiểu đàn ông sau này người ta gọi là “điều hòa trung ương.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thôi được rồi, nhìn rõ bản chất của hắn trước khi cưới vẫn tốt hơn sau khi kết hôn mới phát hiện, đây gọi là dừng đúng lúc. Với sức hút và tài năng của A Hương, chắc chắn sẽ có người thực sự yêu cậu và trân trọng cậu.”
“Aiya, cậu nói gì mà yêu với chả yêu, ngại chết đi được. Tớ thấy cậu thay đổi rồi, không còn là Vu Nhân mà tớ quen biết nữa, nói thật đi, cậu là ai?”
Vu Nhân nghe câu này, mặt lập tức tái nhợt, cơ thể không khỏi run rẩy. Chẳng lẽ cô đã bị phát hiện, liệu có bị đưa đi thí nghiệm không …
Vu Nhân càng nghĩ càng sợ, cố gắng ép mình bình tĩnh lại, đừng tự dọa mình.
“Vu Nhân, cậu sao thế, sao sắc mặt tệ vậy, có phải không khỏe ở đâu không?”
Giọng của A Hương kéo cô ra khỏi nỗi sợ hãi, không thể nào, không ai có thể biết cô không phải là Vu Nhân nữa, cô bị câu hỏi bất ngờ làm giật mình thôi.
“Không sao, chỉ là cậu làm tớ giật mình thôi. Tớ không phải Vu Nhân thì còn là ai nữa, nếu để người khác hiểu nhầm thì tớ có miệng cũng không giải thích nổi đâu.”
“Xin lỗi nhé, tớ chỉ cảm thấy tính cách cậu trở nên cởi mở hơn, thấy vậy rất tốt nên đùa một chút, quên mất hoàn cảnh hiện tại rồi.”
Vu Nhân đã bình tĩnh lại, cũng thấy mình phản ứng hơi quá.
“Không sao, chỉ là dạo này nghe nói bên ngoài lại loạn rồi, môi trường của chúng ta đặc biệt, nên phải cẩn thận lời ăn tiếng nói, cẩn thận tai vách mạch dừng."
Hai người lại nói thêm về một số hành động khó hiểu của Tiền thanh niên trí thức. Đến khi hai đứa nhỏ tỉnh dậy, Vu Nhân lại bận rộn với chúng, A Hương cũng theo qua nhìn hai đứa nhỏ rồi chuẩn bị ra về.
“Có việc gì thì báo cho tớ, cậu thế này là rất tốt, có chuyện gì cứ nói ra, đừng tự giữ trong lòng…”
“Ừ, tớ sẽ cố gắng, cậu cũng đừng để bị vài lời ngon ngọt lại dỗ dành, hãy tự nghe, tự nhìn, tự hiểu…”
Hai người không ngừng dặn dò nhau, có cảm giác dù nói thế nào cũng không thể yên tâm được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro