Thập Niên 70, Gia Đình Và Sự Nghiệp Của Tôi
Về Nhà (1)
2024-11-20 19:30:03
Editor: Hye Jin
____________
"Được rồi, có thể xuất viện về nhà rồi."
Lời nói của bác sĩ chủ trị khiến Vu Nhân thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể về nhà, ở bệnh viện thật là bất tiện.
Cha Vu mượn được một chiếc xe, mẹ Vu mỗi người bế một đứa con, Lư Thư Duệ xách đồ, còn Vu Nhân tự đi bộ. Thực ra cũng không xa lắm, đi xe lại càng nhanh, Vu Nhân chưa kịp ngắm nhìn cảnh sắc bên đường thì đã về đến nhà.
"Vu Nhân, nhanh lên, sao mà lề mề vậy, mau vào nhà đi, con vẫn chưa thể ở ngoài lâu đâu."
Tình yêu của mẹ Vu luôn pha chút chỉ trích, dễ dàng khiến người khác bỏ qua sự quan tâm trong lời nói mà chỉ thấy sự phê bình.
Vu Nhân từ bỏ phản kháng, theo dòng ký ức trong đầu, ngoan ngoãn lên lầu trở về phòng.
Đừng hiểu lầm, việc lên lầu không phải là đi lên những khu chung cư bình thường, mà là kiểu nhà sàn cao phổ biến nhất ở Tỉnh Vân Nam lúc bấy giờ.
Phải nói rằng nguyên chủ khá may mắn, sau khi được phân đến huyện Mãnh Hải, cô có mối quan hệ rất tốt với chủ nhiệm hội phụ nữ. Cô bé không thích nói nhiều, không bàn tán chuyện người khác, làm việc nhanh nhẹn, không tính toán chi li, rất được yêu thích, đặc biệt là được những người phụ nữ trung niên quý mến.
Chủ nhiệm hội phụ nữ Trịnh Mai rất tự hào về nguyên chủ, bà cảm thấy cô bé thật thà, không hấp tấp, rất thích nói chuyện với cô. Bất cứ điều gì bà nói với cô không bao giờ bị lan truyền ra bên ngoài dù chỉ một câu. Cứ thế, hai người trở nên thân thiết, và nguyên chủ thường xuyên được mời đến nhà bà làm khách.
Nhà của chủ nhiệm Trịnh là một trong số ít những ngôi nhà đẹp ở huyện Mãnh Hải, được một cán bộ người Hán xây dựng từ những năm 60 bằng tiền riêng, sau đó chuyển nhượng qua nhiều người và cuối cùng về tay bà. Ngôi nhà vẫn còn rất mới.
Tầng một là nền đất và gạch xây thành một gian lớn, tầng hai là kết cấu bằng gỗ, mà gỗ lại là loại tốt. Leo lên cầu thang sẽ đến một hành lang dài, một bên có lan can cao ngang người, bên còn lại là ba phòng, mỗi phòng đều có cánh cửa gỗ trơn nhẵn.
Mái nhà lợp ngói, khó mà bị dột. Toàn bộ ngôi nhà chiếm diện tích khá lớn, điều mà Vu Nhân thích nhất là sân có tường bao, không phải xây bằng gạch mà là hàng rào gỗ to bằng cổ tay trẻ con, bên ngoài còn có một vòng bụi gai, khiến cô cảm thấy rất an toàn.
Mỗi khi đến đây, nguyên chủ luôn thầm nhủ trong lòng rằng sẽ tiết kiệm tiền lương để sau này xây cho mình một ngôi nhà như vậy.
Cơ duyên, vào đầu năm 1969, bà Trịnh chuẩn bị điều chuyển đi nơi khác, bà có ý định bán ngôi nhà, và người đầu tiên bà nghĩ đến chính là nguyên chủ. Nhưng lúc đó nguyên chủ chưa kết hôn, không biết ba mẹ có đồng ý cho cô bé mua nhà hay không. Sau nhiều lần đắn đo, bà quyết định hỏi thử.
"Vu Nhân, em biết không, chị sắp được điều chuyển đi rồi, ngôi nhà của chị định bán, em có muốn mua không?"
"Điều chuyển? Chuyển đi đâu? Không quay lại nữa à chị?"
Nguyên chủ rất quý chủ nhiệm Trịnh, bà không chê cô phản ứng chậm, lại kiên nhẫn lắng nghe cô nói. Bà còn dạy cho cô nhiều điều về cách cư xử với đồng nghiệp. Nghe tin chủ nhiệm Trịnh sắp đi, cô có chút không chấp nhận nổi.
"Chuyển đến Côn Minh, gia đình chồng chị và cả gia đình mẹ đẻ chị đều ở đó, nhà chị phải quay về thôi.
"À, thế thì cũng tốt."
"Cô bé ngốc, chị đang hỏi em có mua nhà của chị không?"
Nguyên chủ chỉ mải nghĩ về việc chủ nhiệm Trịnh chuyển đi, không chú ý đến việc mua nhà.
"Em mua."
Câu trả lời rất chắc chắn. Đây là nơi mà nguyên chủ mơ ước bấy lâu, giờ có cơ hội thì nhất định không thể bỏ lỡ, nhất định phải mua.
"Không cần bàn với ba mẹ à?"
"Không cần, tiền lương của em để dành sau này mua nhà. Mẹ em luôn nói em phản ứng chậm, không biết nói lời hay, sau này chẳng ai thèm cưới, em phải tự mua cho mình một căn nhà có cái mà chui ra chui vào."
Nghe nguyên chủ nói một cách bình thản những lời khó nghe như thế, chủ nhiệm Trịnh quyết định bán căn nhà cho cô.
Giá nhà không thấp, dù rất quý cô bé song bà Trịnh cũng không thể hạ giá quá nhiều, bà và gia đình vẫn cần phải sinh hoạt. Cuối cùng, giá được chốt là 650 đồng. Ở thời kỳ này, nhất là tại tỉnh Vân Nam, con số này không hề nhỏ.
____________
"Được rồi, có thể xuất viện về nhà rồi."
Lời nói của bác sĩ chủ trị khiến Vu Nhân thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể về nhà, ở bệnh viện thật là bất tiện.
Cha Vu mượn được một chiếc xe, mẹ Vu mỗi người bế một đứa con, Lư Thư Duệ xách đồ, còn Vu Nhân tự đi bộ. Thực ra cũng không xa lắm, đi xe lại càng nhanh, Vu Nhân chưa kịp ngắm nhìn cảnh sắc bên đường thì đã về đến nhà.
"Vu Nhân, nhanh lên, sao mà lề mề vậy, mau vào nhà đi, con vẫn chưa thể ở ngoài lâu đâu."
Tình yêu của mẹ Vu luôn pha chút chỉ trích, dễ dàng khiến người khác bỏ qua sự quan tâm trong lời nói mà chỉ thấy sự phê bình.
Vu Nhân từ bỏ phản kháng, theo dòng ký ức trong đầu, ngoan ngoãn lên lầu trở về phòng.
Đừng hiểu lầm, việc lên lầu không phải là đi lên những khu chung cư bình thường, mà là kiểu nhà sàn cao phổ biến nhất ở Tỉnh Vân Nam lúc bấy giờ.
Phải nói rằng nguyên chủ khá may mắn, sau khi được phân đến huyện Mãnh Hải, cô có mối quan hệ rất tốt với chủ nhiệm hội phụ nữ. Cô bé không thích nói nhiều, không bàn tán chuyện người khác, làm việc nhanh nhẹn, không tính toán chi li, rất được yêu thích, đặc biệt là được những người phụ nữ trung niên quý mến.
Chủ nhiệm hội phụ nữ Trịnh Mai rất tự hào về nguyên chủ, bà cảm thấy cô bé thật thà, không hấp tấp, rất thích nói chuyện với cô. Bất cứ điều gì bà nói với cô không bao giờ bị lan truyền ra bên ngoài dù chỉ một câu. Cứ thế, hai người trở nên thân thiết, và nguyên chủ thường xuyên được mời đến nhà bà làm khách.
Nhà của chủ nhiệm Trịnh là một trong số ít những ngôi nhà đẹp ở huyện Mãnh Hải, được một cán bộ người Hán xây dựng từ những năm 60 bằng tiền riêng, sau đó chuyển nhượng qua nhiều người và cuối cùng về tay bà. Ngôi nhà vẫn còn rất mới.
Tầng một là nền đất và gạch xây thành một gian lớn, tầng hai là kết cấu bằng gỗ, mà gỗ lại là loại tốt. Leo lên cầu thang sẽ đến một hành lang dài, một bên có lan can cao ngang người, bên còn lại là ba phòng, mỗi phòng đều có cánh cửa gỗ trơn nhẵn.
Mái nhà lợp ngói, khó mà bị dột. Toàn bộ ngôi nhà chiếm diện tích khá lớn, điều mà Vu Nhân thích nhất là sân có tường bao, không phải xây bằng gạch mà là hàng rào gỗ to bằng cổ tay trẻ con, bên ngoài còn có một vòng bụi gai, khiến cô cảm thấy rất an toàn.
Mỗi khi đến đây, nguyên chủ luôn thầm nhủ trong lòng rằng sẽ tiết kiệm tiền lương để sau này xây cho mình một ngôi nhà như vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cơ duyên, vào đầu năm 1969, bà Trịnh chuẩn bị điều chuyển đi nơi khác, bà có ý định bán ngôi nhà, và người đầu tiên bà nghĩ đến chính là nguyên chủ. Nhưng lúc đó nguyên chủ chưa kết hôn, không biết ba mẹ có đồng ý cho cô bé mua nhà hay không. Sau nhiều lần đắn đo, bà quyết định hỏi thử.
"Vu Nhân, em biết không, chị sắp được điều chuyển đi rồi, ngôi nhà của chị định bán, em có muốn mua không?"
"Điều chuyển? Chuyển đi đâu? Không quay lại nữa à chị?"
Nguyên chủ rất quý chủ nhiệm Trịnh, bà không chê cô phản ứng chậm, lại kiên nhẫn lắng nghe cô nói. Bà còn dạy cho cô nhiều điều về cách cư xử với đồng nghiệp. Nghe tin chủ nhiệm Trịnh sắp đi, cô có chút không chấp nhận nổi.
"Chuyển đến Côn Minh, gia đình chồng chị và cả gia đình mẹ đẻ chị đều ở đó, nhà chị phải quay về thôi.
"À, thế thì cũng tốt."
"Cô bé ngốc, chị đang hỏi em có mua nhà của chị không?"
Nguyên chủ chỉ mải nghĩ về việc chủ nhiệm Trịnh chuyển đi, không chú ý đến việc mua nhà.
"Em mua."
Câu trả lời rất chắc chắn. Đây là nơi mà nguyên chủ mơ ước bấy lâu, giờ có cơ hội thì nhất định không thể bỏ lỡ, nhất định phải mua.
"Không cần bàn với ba mẹ à?"
"Không cần, tiền lương của em để dành sau này mua nhà. Mẹ em luôn nói em phản ứng chậm, không biết nói lời hay, sau này chẳng ai thèm cưới, em phải tự mua cho mình một căn nhà có cái mà chui ra chui vào."
Nghe nguyên chủ nói một cách bình thản những lời khó nghe như thế, chủ nhiệm Trịnh quyết định bán căn nhà cho cô.
Giá nhà không thấp, dù rất quý cô bé song bà Trịnh cũng không thể hạ giá quá nhiều, bà và gia đình vẫn cần phải sinh hoạt. Cuối cùng, giá được chốt là 650 đồng. Ở thời kỳ này, nhất là tại tỉnh Vân Nam, con số này không hề nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro