Anh Bị Lãnh Đạm...
Khương Ti Chử Tửu
2024-08-15 13:36:36
nhóm dịch: bánh bao
Kiều Lan nhanh nhẹn thu dọn nồi niêu xoong chảo, cười nói: “Không muốn làm hàng xóm với thím tôi chứ sao, hơn nữa, lời đồn về hai nhà chúng ta càng truyền càng khó nghe, nói cô cướp đối tượng của ta, nói tôi gả lão Đinh là bị bức ép, tôi đi giải thích thì còn nói tôi muốn giữ chút sĩ diện, tôi chuyển sang đây làm hàng xóm với cô, chắc chắn sẽ khiến mấy người phụ nữ kia kinh ngạc.”
Tô Anh nhìn thấy khí tràng quanh thân Kiều Lan Lan đã được chữa trị không ít, nhìn ra cô gả cho lão Đinh là thật lòng vui sướng.
Cô giúp đỡ treo xong màn chống muỗi nhà Kiều Lan Lan, giường nhà Kiều Lan Lan lớn bằng giường nhà cô, đều là một mét năm.
Cô hỏi: “Tối qua cô và lão Đinh ngủ trên giường này à?”
Kiều Lan Lan trên mặt đỏ lên, nghĩ thầm da mặt người phụ nữ mất trí nhớ này hình như dày hơn thì phải.
Cô ấy và lão Đinh là hiệp nghị hôn nhân, sợ bị người khác nhìn ra, cho nên ngủ chung giường.
Có điều Lão Đinh quy củ rất, ngay cả góc áo cũng không dám chạm vào cô ấy.
Cô nói, “May mắn không chen chúc.”
Kiều Lan Lan thầm nghĩ Tô Anh không coi cô là người ngoài, vậy cô cũng hóng hớt một chút, Tô Anh hẳn là không tức giận đâu nhỉ.
Cô ấy nhướng mày, hạ thấp giọng hỏi: “Nhà đông cải tạo xong rồi, thì tối nay cô và tiểu đoàn trưởng Hàn có phải ngủ chung giường không?”
Tô Anh nói: “Đương nhiên, nếu không tôi hỏi cô giường có ngủ đủ hay không để làm gì chứ.”
Kiều Lan Lan bị sự thẳng thắn của Tô Anh làm cho cho choáng váng, sau khi mất trí nhớ cô bộc bạch như vậy sao?
Kiếp trước Hàn Cảnh Viễn chuyển nghề sang hệ thống công an địa phương, đến trước khi cô ấy sống lại cũng không tái hôn, đời này sao lại nhìn đúng với Tô Anh chứ?
Cho nên, khi khu gia đình đồn đại Hàn Cảnh Viễn tính tình lãnh đạm, kết hợp với hiểu biết kiếp trước, cô ấy thiếu chút nữa cho rằng là thật.
Mãi cho đến khi Hàn Cảnh Viễn cưới Tô Anh, còn sắp chung giường chung gối, tin đồn này không công tự phá.
Cô ấy hạ thấp giọng nói: “Cái kia, cô có nghe thấy tin đồn trong viện gia đình về tiểu đoàn trưởng Hàn không?”
Tô Anh lắc đầu, “Anh ấy làm sao vậy, mọi người quan tâm đến việc riêng của anh ấy như vậy làm gì?”
Kiều Lan Lan có chút ngượng ngùng, nhưng cảm thấy vẫn nên nói cho Tô Anh biết thì tốt hơn.
Cô nói: “Là như vậy, doanh trưởng Hàn đã ly hôn với vợ cũ, vợ cũ của anh ấy tự mình dùng mấy phương thức tung tin là doanh trưởng Hàn lãnh đạm, đương nhiên, chúng tôi đều biết đây là lời đồn, doanh trưởng Hàn chắc chắn không phải.”
Tô Anh có chút ngơ ngác, người đàn ông đẹp trai như vậy lại bị lãnh đạm sao, vậy chẳng phải sẽ giống như một bình hoa xinh đẹp chỉ có thể nhìn mà không dùng được à.
Tô Anh dè dặt nói, “Tôi không tin việc này đâu.”
Từ nhà Kiều Lan Lan đi về, Tô Anh bảo bốn đứa nhỏ ở nhà chơi, bản thân thì đi xã cung ứng mua đồ ăn, thịt lợn đã bán hết, còn có nửa bộ gan lợn, bởi vì không cần phiếu cho nên cô mua hết.
Kiều Lan nhanh nhẹn thu dọn nồi niêu xoong chảo, cười nói: “Không muốn làm hàng xóm với thím tôi chứ sao, hơn nữa, lời đồn về hai nhà chúng ta càng truyền càng khó nghe, nói cô cướp đối tượng của ta, nói tôi gả lão Đinh là bị bức ép, tôi đi giải thích thì còn nói tôi muốn giữ chút sĩ diện, tôi chuyển sang đây làm hàng xóm với cô, chắc chắn sẽ khiến mấy người phụ nữ kia kinh ngạc.”
Tô Anh nhìn thấy khí tràng quanh thân Kiều Lan Lan đã được chữa trị không ít, nhìn ra cô gả cho lão Đinh là thật lòng vui sướng.
Cô giúp đỡ treo xong màn chống muỗi nhà Kiều Lan Lan, giường nhà Kiều Lan Lan lớn bằng giường nhà cô, đều là một mét năm.
Cô hỏi: “Tối qua cô và lão Đinh ngủ trên giường này à?”
Kiều Lan Lan trên mặt đỏ lên, nghĩ thầm da mặt người phụ nữ mất trí nhớ này hình như dày hơn thì phải.
Cô ấy và lão Đinh là hiệp nghị hôn nhân, sợ bị người khác nhìn ra, cho nên ngủ chung giường.
Có điều Lão Đinh quy củ rất, ngay cả góc áo cũng không dám chạm vào cô ấy.
Cô nói, “May mắn không chen chúc.”
Kiều Lan Lan thầm nghĩ Tô Anh không coi cô là người ngoài, vậy cô cũng hóng hớt một chút, Tô Anh hẳn là không tức giận đâu nhỉ.
Cô ấy nhướng mày, hạ thấp giọng hỏi: “Nhà đông cải tạo xong rồi, thì tối nay cô và tiểu đoàn trưởng Hàn có phải ngủ chung giường không?”
Tô Anh nói: “Đương nhiên, nếu không tôi hỏi cô giường có ngủ đủ hay không để làm gì chứ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kiều Lan Lan bị sự thẳng thắn của Tô Anh làm cho cho choáng váng, sau khi mất trí nhớ cô bộc bạch như vậy sao?
Kiếp trước Hàn Cảnh Viễn chuyển nghề sang hệ thống công an địa phương, đến trước khi cô ấy sống lại cũng không tái hôn, đời này sao lại nhìn đúng với Tô Anh chứ?
Cho nên, khi khu gia đình đồn đại Hàn Cảnh Viễn tính tình lãnh đạm, kết hợp với hiểu biết kiếp trước, cô ấy thiếu chút nữa cho rằng là thật.
Mãi cho đến khi Hàn Cảnh Viễn cưới Tô Anh, còn sắp chung giường chung gối, tin đồn này không công tự phá.
Cô ấy hạ thấp giọng nói: “Cái kia, cô có nghe thấy tin đồn trong viện gia đình về tiểu đoàn trưởng Hàn không?”
Tô Anh lắc đầu, “Anh ấy làm sao vậy, mọi người quan tâm đến việc riêng của anh ấy như vậy làm gì?”
Kiều Lan Lan có chút ngượng ngùng, nhưng cảm thấy vẫn nên nói cho Tô Anh biết thì tốt hơn.
Cô nói: “Là như vậy, doanh trưởng Hàn đã ly hôn với vợ cũ, vợ cũ của anh ấy tự mình dùng mấy phương thức tung tin là doanh trưởng Hàn lãnh đạm, đương nhiên, chúng tôi đều biết đây là lời đồn, doanh trưởng Hàn chắc chắn không phải.”
Tô Anh có chút ngơ ngác, người đàn ông đẹp trai như vậy lại bị lãnh đạm sao, vậy chẳng phải sẽ giống như một bình hoa xinh đẹp chỉ có thể nhìn mà không dùng được à.
Tô Anh dè dặt nói, “Tôi không tin việc này đâu.”
Từ nhà Kiều Lan Lan đi về, Tô Anh bảo bốn đứa nhỏ ở nhà chơi, bản thân thì đi xã cung ứng mua đồ ăn, thịt lợn đã bán hết, còn có nửa bộ gan lợn, bởi vì không cần phiếu cho nên cô mua hết.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro