Bữa Cơm Đầu Tiê...
Khương Ti Chử Tửu
2024-08-15 13:36:36
nhóm dịch: bánh bao
Ánh mắt Hàn Hâm Tinh sáng ngời, trượt xuống sờ sờ đầu Xán Xán, “Xán Xán thật ngoan, sau này cậu lại có thêm một người chị rồi.”
Cố Tri Nam nói: “Tinh Tinh, Xán Xán lớn hơn em nửa tháng.”
Hàn Hâm Tinh: ... Không nghe, không nghe thì không nghe.
“Em và Xán Xán cùng đo chiều cao, ai cao người đó làm chị.”
Cố Xán Xán đồng ý, “Chị cao hơn em, vậy chị là chị gái.”
“Thật ngoan.”
Hàn Hâm Tinh nói với Hàn Kinh Thần: “Anh hai, sau này chúng ta đều phải giống như Xán Xán, gọi là là Tri Nam cậu út đúng không?”
“Hừ.” Hàn Kinh Thần xoay người đi, cậu bé còn lớn hơn Cố Tri Nam đấy.
Tô Anh phát hiện khí tràng Hàn Kinh Thần biến thành màu đỏ thẫm, chứng tỏ nhóc con này lúc này sắp nổ tung.
Nhưng không có gì xấu.
Cô buồn cười hỏi: “Em không thích thị làm thím Hai của em sao?”
“Không phải.” Hàn Kinh Thần rầu rĩ không vui.
“Vậy em có gì không vui nào, nói ra xem có thể giúp em giải quyết hay không.”
“Người lớn các chị căn bản không hiểu.”
Hàn Kinh Thần tức giận chạy ra khỏi nhà khách.
Cố Tri Nam đuổi theo, “Chị, em đi xem cậu ấy.”
Tô Anh khó hiểu, hỏi Hàn Cảnh Viễn, “Hàn Kinh Thần rốt cuộc đang tức giận gì thế?”
Hàn Cảnh Viễn cũng không nghĩ ra, Hàn gia chưa bao giờ nuông chiều con trai, nếu khi còn bé mà dám làm mình làm mẩy, thì đòn roi đã sớm đáp vào người.
Anh suy đoán: “Thời kỳ nổi loạn, cứ mặc kệ thằng bé đi, qua một thời gian nữa sẽ hết thôi.”
Sắp xếp lại phòng, Tinh Tinh và Xán Xán ở chung phòng với Tô Anh, Hàn Cảnh Viễn dẫn Hàn Kinh Thần và Cố Tri Nam ở chung một phòng.
Sắc trời cũng tối đen, Hàn Cảnh Viễn nói: “Buổi tối đi nhà hàng quốc doanh ăn đi.”
Tô Anh gật đầu, sau khi xuống lầu, Hàn Kinh Thần ở dưới nhà khách đá tường, giống như một con nhím xù lông.
Tô Anh nói: “Hàn Kinh Thần, chúng ta đi nhà hàng ăn thịt, em có đi không?”
Vừa nhắc tới ăn thịt, nhóc con vẫn nhịn không được đuổi theo.
Điều kiện trong nhà Hàn Kinh Thần coi như tốt, nhưng hiện tại mua cái gì cũng dựa vào phiêu cung ứng, mỗi tháng nhóc con ở kinh thị cũng chỉ ăn thịt vài lần mà thôi.
Thế nên nhóc con cũng thèm lắm rồi.
Tô Anh muốn gọi món thịt kho tàu cho mấy đứa nhỏ ăn, Hàn Cảnh Viễn sắc mặt đỏ lên, nói: “Không có phiếu thịt, phải đợi tháng sau.”
Tô Anh từ trong túi lấy ra vé lương thực, dầu mỡ Cố Thành Phong đưa cho cô, nói: “Tôi có, chồng cũ cho.”
Ánh mắt Hàn Cảnh Viễn ảm đạm, anh suy nghĩ không chu đáo, hẳn là nên sớm tìm chiến hữu đổi chút phiếu thịt, lương thực mang đến.
Tô Anh đưa phiếu, anh đưa tiền, bọn họ gọi một đĩa thịt kho tàu, một quả cà tím nướng, nơi này là hải đảo, cá tôm cung cấp nhiều hơn thịt, lại gọi tôm và cá.
Trong một bữa ăn, phiếu cá và thịt đã cạn sạch.
Thật ra trong không gian của cô còn cất giữ một ít vật tư cơ bản, ví dụ như dầu và gạo còn có dược phẩm, ngay từ đầu không coi trọng, hiện tại xem ra đây đều là vật tư sinh hoạt khan hiếm.
Ánh mắt Hàn Hâm Tinh sáng ngời, trượt xuống sờ sờ đầu Xán Xán, “Xán Xán thật ngoan, sau này cậu lại có thêm một người chị rồi.”
Cố Tri Nam nói: “Tinh Tinh, Xán Xán lớn hơn em nửa tháng.”
Hàn Hâm Tinh: ... Không nghe, không nghe thì không nghe.
“Em và Xán Xán cùng đo chiều cao, ai cao người đó làm chị.”
Cố Xán Xán đồng ý, “Chị cao hơn em, vậy chị là chị gái.”
“Thật ngoan.”
Hàn Hâm Tinh nói với Hàn Kinh Thần: “Anh hai, sau này chúng ta đều phải giống như Xán Xán, gọi là là Tri Nam cậu út đúng không?”
“Hừ.” Hàn Kinh Thần xoay người đi, cậu bé còn lớn hơn Cố Tri Nam đấy.
Tô Anh phát hiện khí tràng Hàn Kinh Thần biến thành màu đỏ thẫm, chứng tỏ nhóc con này lúc này sắp nổ tung.
Nhưng không có gì xấu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô buồn cười hỏi: “Em không thích thị làm thím Hai của em sao?”
“Không phải.” Hàn Kinh Thần rầu rĩ không vui.
“Vậy em có gì không vui nào, nói ra xem có thể giúp em giải quyết hay không.”
“Người lớn các chị căn bản không hiểu.”
Hàn Kinh Thần tức giận chạy ra khỏi nhà khách.
Cố Tri Nam đuổi theo, “Chị, em đi xem cậu ấy.”
Tô Anh khó hiểu, hỏi Hàn Cảnh Viễn, “Hàn Kinh Thần rốt cuộc đang tức giận gì thế?”
Hàn Cảnh Viễn cũng không nghĩ ra, Hàn gia chưa bao giờ nuông chiều con trai, nếu khi còn bé mà dám làm mình làm mẩy, thì đòn roi đã sớm đáp vào người.
Anh suy đoán: “Thời kỳ nổi loạn, cứ mặc kệ thằng bé đi, qua một thời gian nữa sẽ hết thôi.”
Sắp xếp lại phòng, Tinh Tinh và Xán Xán ở chung phòng với Tô Anh, Hàn Cảnh Viễn dẫn Hàn Kinh Thần và Cố Tri Nam ở chung một phòng.
Sắc trời cũng tối đen, Hàn Cảnh Viễn nói: “Buổi tối đi nhà hàng quốc doanh ăn đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Anh gật đầu, sau khi xuống lầu, Hàn Kinh Thần ở dưới nhà khách đá tường, giống như một con nhím xù lông.
Tô Anh nói: “Hàn Kinh Thần, chúng ta đi nhà hàng ăn thịt, em có đi không?”
Vừa nhắc tới ăn thịt, nhóc con vẫn nhịn không được đuổi theo.
Điều kiện trong nhà Hàn Kinh Thần coi như tốt, nhưng hiện tại mua cái gì cũng dựa vào phiêu cung ứng, mỗi tháng nhóc con ở kinh thị cũng chỉ ăn thịt vài lần mà thôi.
Thế nên nhóc con cũng thèm lắm rồi.
Tô Anh muốn gọi món thịt kho tàu cho mấy đứa nhỏ ăn, Hàn Cảnh Viễn sắc mặt đỏ lên, nói: “Không có phiếu thịt, phải đợi tháng sau.”
Tô Anh từ trong túi lấy ra vé lương thực, dầu mỡ Cố Thành Phong đưa cho cô, nói: “Tôi có, chồng cũ cho.”
Ánh mắt Hàn Cảnh Viễn ảm đạm, anh suy nghĩ không chu đáo, hẳn là nên sớm tìm chiến hữu đổi chút phiếu thịt, lương thực mang đến.
Tô Anh đưa phiếu, anh đưa tiền, bọn họ gọi một đĩa thịt kho tàu, một quả cà tím nướng, nơi này là hải đảo, cá tôm cung cấp nhiều hơn thịt, lại gọi tôm và cá.
Trong một bữa ăn, phiếu cá và thịt đã cạn sạch.
Thật ra trong không gian của cô còn cất giữ một ít vật tư cơ bản, ví dụ như dầu và gạo còn có dược phẩm, ngay từ đầu không coi trọng, hiện tại xem ra đây đều là vật tư sinh hoạt khan hiếm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro