Cô Có Ghen Khôn...
Khương Ti Chử Tửu
2024-08-15 13:36:36
nhóm dịch: bánh bao
Tô Anh suy nghĩ một chút, cô bảo Cố Thành Phong cuối tuần tới đón con, Hàn Cảnh Viễn cũng không phản đối.
Nếu cô không cho phép một người đàn ông gặp vợ cũ của mình, thì cô có vẻ hơi kém.
Tô Anh cảm thấy thái độ vẫn phải làm, hào phóng nói: “Anh muốn gặp thì gặp nha, tôi không có ý kiến gì”
“Không gặp.”
Hàn Cảnh Viễn rầu rĩ, cuối cùng cũng biết sự mất mát trong lòng từ đâu mà đến.
Quý chính ủy còn nói anh phải ngủ mấy ngày trên băng ghế lạnh, cái giường này đã ngủ rồi, lời cũng nói xong, tình hình hiện tại không giống với suy đoán của Quý chính ủy.
Vợ nhỏ rộng lượng thản nhiên như thế, nếu như nhà người khác anh còn cảm thấy rất rộng lượng, rơi xuống trên đầu mình, trong lòng bỗng dưng hơi chua xót.
Hàn Cảnh Viễn ở dưới bếp đốt lửa, buồn bực hỏi: “Vậy cô có ghen không?”
Tô Anh thốt lên, “Tôi có cái gì để ghen chứ, dung mạo vợ cũ của anh không thể so sánh với tôi, tính tình không thể so với tôi, dáng người cũng không đẹp bằng tôi, nếu anh còn nhai lại cỏ, thì đó là anh bị mù rồi.”
Hàn Cảnh Viễn bị lời nói của Tô Anh làm cho sửng sốt vài giây, lập tức cúi đầu bật cười, chua xót trong lòng lập tức tan biến.
Bữa sáng là bánh trứng gà, bánh thêm một ít hành lá, ăn kèm với cháo khoai lang, ăn vào rất đưa miệng.
Tô Anh đặt sáu miếng, mỗi người một miếng, hai bé con ăn no căng, Hàn Kinh Thần và Cố Tri Nam là hai người nửa nhỏ, một cái bánh trứng gà thơm ngon còn chưa nhấm nháp được gì thì đã ăn xong.
Hàn Kinh Thần cầm cháo khoai lang, “Thím Hai, ăn không đủ no, lại thêm mấy miếng nữa được không?”
Tô Anh cho cậu bé xem cái sọt tre đựng trứng gà, “Hôm qua mua hai mươi cái, tối hôm qua ăn năm cái, sáng nay ăn sáu cái, chỉ còn lại có chín cái, bánh trứng gà đấy, nếm thử mới được, cháu còn muốn làm cơm ăn sao?”
Hàn Kinh Thần nghĩ cũng đúng, trước kia ở kinh thị ăn trứng gà đâu được xa xỉ như vậy.
“Nhưng cháu chưa ăn no.”
Tô Anh chỉ chỉ nửa túi khoai lang hôm qua mang về, nói thật rất ngon, ăn sống và nướng chín ăn đều rất ngon.
“Tự mình rửa mấy củ khoai lang gặm, nếu không thì đến căng tin mua mấy cái bánh bao.”
Hàn Kinh Thần ăn đủ khoai lang rồi, cũng không cảm thấy khoai lang là mỹ vị gì, cầm tiền muốn đi căng tin mua bánh bao mì trắng.
Nhóc con hỏi những người khác, “Mọi người ăn bao nhiêu?”
Cố Tri Nam nói ăn thêm hai cái nữa, Hàn Cảnh Viễn hỏi Tô Anh và các cô bé có ăn hay không, điểm tâm một cái bánh trứng gà, với dáng người này của anh sao có thể ăn no.
Tô Anh lắc đầu, “Tôi còn phải để bụng, buổi trưa ăn ngon.”
Tinh Tinh cùng Xán Xán vốn đã ăn no, vừa nghe buổi trưa có đồ ăn ngon, liên tục lắc đầu nói không ăn.
Hàn Cảnh Viễn bảo Hàn Kinh Thần mua sáu cái bánh bao mì trắng trở về.
Hàn Kinh Thần một hơi chạy đến căng tin, lúc này người mua điểm tâm cũng không ít, đầu bếp Bàng cười hỏi: “Làm sao thế này, lại giận dỗi thím Hai cháu à?”
Tô Anh suy nghĩ một chút, cô bảo Cố Thành Phong cuối tuần tới đón con, Hàn Cảnh Viễn cũng không phản đối.
Nếu cô không cho phép một người đàn ông gặp vợ cũ của mình, thì cô có vẻ hơi kém.
Tô Anh cảm thấy thái độ vẫn phải làm, hào phóng nói: “Anh muốn gặp thì gặp nha, tôi không có ý kiến gì”
“Không gặp.”
Hàn Cảnh Viễn rầu rĩ, cuối cùng cũng biết sự mất mát trong lòng từ đâu mà đến.
Quý chính ủy còn nói anh phải ngủ mấy ngày trên băng ghế lạnh, cái giường này đã ngủ rồi, lời cũng nói xong, tình hình hiện tại không giống với suy đoán của Quý chính ủy.
Vợ nhỏ rộng lượng thản nhiên như thế, nếu như nhà người khác anh còn cảm thấy rất rộng lượng, rơi xuống trên đầu mình, trong lòng bỗng dưng hơi chua xót.
Hàn Cảnh Viễn ở dưới bếp đốt lửa, buồn bực hỏi: “Vậy cô có ghen không?”
Tô Anh thốt lên, “Tôi có cái gì để ghen chứ, dung mạo vợ cũ của anh không thể so sánh với tôi, tính tình không thể so với tôi, dáng người cũng không đẹp bằng tôi, nếu anh còn nhai lại cỏ, thì đó là anh bị mù rồi.”
Hàn Cảnh Viễn bị lời nói của Tô Anh làm cho sửng sốt vài giây, lập tức cúi đầu bật cười, chua xót trong lòng lập tức tan biến.
Bữa sáng là bánh trứng gà, bánh thêm một ít hành lá, ăn kèm với cháo khoai lang, ăn vào rất đưa miệng.
Tô Anh đặt sáu miếng, mỗi người một miếng, hai bé con ăn no căng, Hàn Kinh Thần và Cố Tri Nam là hai người nửa nhỏ, một cái bánh trứng gà thơm ngon còn chưa nhấm nháp được gì thì đã ăn xong.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hàn Kinh Thần cầm cháo khoai lang, “Thím Hai, ăn không đủ no, lại thêm mấy miếng nữa được không?”
Tô Anh cho cậu bé xem cái sọt tre đựng trứng gà, “Hôm qua mua hai mươi cái, tối hôm qua ăn năm cái, sáng nay ăn sáu cái, chỉ còn lại có chín cái, bánh trứng gà đấy, nếm thử mới được, cháu còn muốn làm cơm ăn sao?”
Hàn Kinh Thần nghĩ cũng đúng, trước kia ở kinh thị ăn trứng gà đâu được xa xỉ như vậy.
“Nhưng cháu chưa ăn no.”
Tô Anh chỉ chỉ nửa túi khoai lang hôm qua mang về, nói thật rất ngon, ăn sống và nướng chín ăn đều rất ngon.
“Tự mình rửa mấy củ khoai lang gặm, nếu không thì đến căng tin mua mấy cái bánh bao.”
Hàn Kinh Thần ăn đủ khoai lang rồi, cũng không cảm thấy khoai lang là mỹ vị gì, cầm tiền muốn đi căng tin mua bánh bao mì trắng.
Nhóc con hỏi những người khác, “Mọi người ăn bao nhiêu?”
Cố Tri Nam nói ăn thêm hai cái nữa, Hàn Cảnh Viễn hỏi Tô Anh và các cô bé có ăn hay không, điểm tâm một cái bánh trứng gà, với dáng người này của anh sao có thể ăn no.
Tô Anh lắc đầu, “Tôi còn phải để bụng, buổi trưa ăn ngon.”
Tinh Tinh cùng Xán Xán vốn đã ăn no, vừa nghe buổi trưa có đồ ăn ngon, liên tục lắc đầu nói không ăn.
Hàn Cảnh Viễn bảo Hàn Kinh Thần mua sáu cái bánh bao mì trắng trở về.
Hàn Kinh Thần một hơi chạy đến căng tin, lúc này người mua điểm tâm cũng không ít, đầu bếp Bàng cười hỏi: “Làm sao thế này, lại giận dỗi thím Hai cháu à?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro