Mất Điện Rồi
Khương Ti Chử Tửu
2024-08-15 13:36:36
nhóm dịch: bánh bao
“Các người đừng nói lung tung, tôi thấy hôm nay trong hôn lễ tập thể, Lan Lan rất hài lòng với lão Đinh.”
“Cái gì, Kiều chủ nhiệm chính miệng nói với tôi, Lan Lan ấm ức nói gì mà Tô Anh cướp đối tượng xem mắt của cô ấy.”
“Thật hay giả?”
“Dù sao Kiều chủ nhiệm nói như vậy đấy.”
“Cô nhìn đi, Lan Lan có tính tình nóng nảy, nhất định sẽ nhằm vào tiểu yêu tinh Tô Anh kia, về sau sẽ có chuyện để hóng hớt rồi.”
Buổi tối về đến nhà, Hàn Cảnh Viễn nói với Tô Anh: “Đông khu có mấy người miệng bị mẻ vậy đấy, bọn họ có quan hệ tốt với Kiều Cửu Hương, lại nghe thiên tín mới nói như vậy, cô đừng để ở trong lòng.”
Tô Anh nói, “Anh cũng nghe thấy à?”
Hàn Cảnh Viễn gật đầu, “Lát nữa tôi nói với lão Quý một chút, bảo chú ấy nói với chủ nhiệm Kiều, đừng bịa đặt lung tung.”
Tô Anh nghĩ đến vết cào trên cổ Quý chính ủy, lắc đầu nói: “Bỏ đi, nếu nói cũng là khiến Quý chính ủy về nhà chịu giáo huấn, đừng làm khó chú ấy nữa, chính tôi có thể xử lý tốt.”
Đang nói chuyện, trong phòng tối đen như mực, Hàn Cảnh Viễn đứng trước cửa nhìn thoáng qua, phía đông bên kia còn sáng đèn, phía khu tây bên này đã mất điện.
Anh trở về nhà tìm nến và đèn pin đi ra, nói: “Máy biến áp ở phía tây không ổn định.”
Tô Anh đã quen, dị thế chỉ có căn cứ có điện, bọn họ ra ngoài đi săn bắn, vừa ra ngoài mười ngày nửa tháng, rất nhiều việc là lần mò trong bóng đêm.
Có điều mấy đứa nhỏ không được, Hàn Hâm Tinh hét lớn: “Mẹ ơi, con sợ quá, mau ôm con đi.”
Sau đó chạy đến trên người Tô Anh.
Tô Anh ôm bé con kia lên, vạch trần bé, “Thật ra là chính cháu muốn ôm đúng hông.”
Hàn Hâm Tinh cười hắc hắc, cọ cọ bên cổ Tô Anh, “Mẹ thật thơm, thì ra mẹ là hương thơm.”
Hàn Kinh Thần lại hừ nhẹ, nhỏ giọng nói thầm, “Nhóc con không có lương tâm, chúng ta có mẹ cơ mà.”
Hàn Hâm Tinh làm bộ như không nghe thấy anh trai phàn nàn.
Tô Anh cũng chưa từng gặp qua mẹ mình, nhưng cô ở ngoại thế có một cha nuôi và mẹ nuôi, có thể có cha mẹ cùng lớn lên, đối với cô và Tinh Tinh mà nói, đấy là một chuyện xa xỉ.
Cho nên cô cũng không ngại Tinh Tinh gọi mình là mẹ, chờ đứa nhỏ lớn lên, tự nhiên đổi giọng gọi là thím Hai.
Cô đặt Tinh Tinh xuống, đi vào nhà bếp để đun sôi nước nóng, “Cho mỗi người mười phút để đánh răng và rửa ráy lên giường ngủ, không vấn đề gì chứ?”
Cố Tri Nam và Tinh Tinh, Xán Xán nhanh chóng đi tìm kem đánh răng và chậu nhỏ của mình.
Lúc mua đồ, người lớn trẻ con mỗi người một bộ, ước chừng sáu bộ, chậu lớn xếp chồng chậu nhỏ, nhân viên bán hàng của xã cung ứng đều trợn trắng mắt, quay lưng lại trào phúng Tô Anh để ý quá mức.
Nhưng đây vốn không phải là nhóc con cả sao, thế mà còn phải chia của nam, nữ ra để dùng, mỗi người một bộ, miễn cho ai rửa trước, ai rửa sau xảy ra xung đột.
“Các người đừng nói lung tung, tôi thấy hôm nay trong hôn lễ tập thể, Lan Lan rất hài lòng với lão Đinh.”
“Cái gì, Kiều chủ nhiệm chính miệng nói với tôi, Lan Lan ấm ức nói gì mà Tô Anh cướp đối tượng xem mắt của cô ấy.”
“Thật hay giả?”
“Dù sao Kiều chủ nhiệm nói như vậy đấy.”
“Cô nhìn đi, Lan Lan có tính tình nóng nảy, nhất định sẽ nhằm vào tiểu yêu tinh Tô Anh kia, về sau sẽ có chuyện để hóng hớt rồi.”
Buổi tối về đến nhà, Hàn Cảnh Viễn nói với Tô Anh: “Đông khu có mấy người miệng bị mẻ vậy đấy, bọn họ có quan hệ tốt với Kiều Cửu Hương, lại nghe thiên tín mới nói như vậy, cô đừng để ở trong lòng.”
Tô Anh nói, “Anh cũng nghe thấy à?”
Hàn Cảnh Viễn gật đầu, “Lát nữa tôi nói với lão Quý một chút, bảo chú ấy nói với chủ nhiệm Kiều, đừng bịa đặt lung tung.”
Tô Anh nghĩ đến vết cào trên cổ Quý chính ủy, lắc đầu nói: “Bỏ đi, nếu nói cũng là khiến Quý chính ủy về nhà chịu giáo huấn, đừng làm khó chú ấy nữa, chính tôi có thể xử lý tốt.”
Đang nói chuyện, trong phòng tối đen như mực, Hàn Cảnh Viễn đứng trước cửa nhìn thoáng qua, phía đông bên kia còn sáng đèn, phía khu tây bên này đã mất điện.
Anh trở về nhà tìm nến và đèn pin đi ra, nói: “Máy biến áp ở phía tây không ổn định.”
Tô Anh đã quen, dị thế chỉ có căn cứ có điện, bọn họ ra ngoài đi săn bắn, vừa ra ngoài mười ngày nửa tháng, rất nhiều việc là lần mò trong bóng đêm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có điều mấy đứa nhỏ không được, Hàn Hâm Tinh hét lớn: “Mẹ ơi, con sợ quá, mau ôm con đi.”
Sau đó chạy đến trên người Tô Anh.
Tô Anh ôm bé con kia lên, vạch trần bé, “Thật ra là chính cháu muốn ôm đúng hông.”
Hàn Hâm Tinh cười hắc hắc, cọ cọ bên cổ Tô Anh, “Mẹ thật thơm, thì ra mẹ là hương thơm.”
Hàn Kinh Thần lại hừ nhẹ, nhỏ giọng nói thầm, “Nhóc con không có lương tâm, chúng ta có mẹ cơ mà.”
Hàn Hâm Tinh làm bộ như không nghe thấy anh trai phàn nàn.
Tô Anh cũng chưa từng gặp qua mẹ mình, nhưng cô ở ngoại thế có một cha nuôi và mẹ nuôi, có thể có cha mẹ cùng lớn lên, đối với cô và Tinh Tinh mà nói, đấy là một chuyện xa xỉ.
Cho nên cô cũng không ngại Tinh Tinh gọi mình là mẹ, chờ đứa nhỏ lớn lên, tự nhiên đổi giọng gọi là thím Hai.
Cô đặt Tinh Tinh xuống, đi vào nhà bếp để đun sôi nước nóng, “Cho mỗi người mười phút để đánh răng và rửa ráy lên giường ngủ, không vấn đề gì chứ?”
Cố Tri Nam và Tinh Tinh, Xán Xán nhanh chóng đi tìm kem đánh răng và chậu nhỏ của mình.
Lúc mua đồ, người lớn trẻ con mỗi người một bộ, ước chừng sáu bộ, chậu lớn xếp chồng chậu nhỏ, nhân viên bán hàng của xã cung ứng đều trợn trắng mắt, quay lưng lại trào phúng Tô Anh để ý quá mức.
Nhưng đây vốn không phải là nhóc con cả sao, thế mà còn phải chia của nam, nữ ra để dùng, mỗi người một bộ, miễn cho ai rửa trước, ai rửa sau xảy ra xung đột.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro