Thập Niên 70: Kết Hôn Ba Năm Không Về Nhà, Quân Hôn Cũng Phải Ly
Chính Là Giang...
2024-12-29 01:24:52
Nói xong, bà ta lấy ra một cái bánh mì trắng từ trong túi của mình.
Người phụ nữ hành động rất nhanh, giọng nói cũng không nhỏ, ánh mắt của một số người xung quanh đổ dồn về phía này.
Thấy Giang Lê không nói gì, người phụ nữ nghiến răng nghiến lợi nói tiếp: "Nếu cháu thấy thiệt thòi, dì dùng hai cái bánh mì đổi với cháu cũng được."
Thấy vậy, một người đàn ông ngồi đối diện đột nhiên lên tiếng: "Cô gái, dì ấy chỉ muốn ăn một miếng bánh hành thôi, cháu đổi với dì ấy đi."
Có người dẫn đầu, sẽ có người hưởng ứng.
"Đúng vậy! Người ta dùng hai cái bánh mì đổi lấy một nửa mà, cô gái cháu cũng không thiệt."
Đạo đức giả quả thật thời đại nào cũng có.
Tiếng xung quanh ngày càng lớn.
Giang Lê xé một nửa bánh hành đưa cho người phụ nữ, còn mình thì cắn một miếng bánh hành trước, cẩn tắc vô áy náy, nếu đối phương vì ăn đồ của cô mà xảy ra chuyện gì rồi đổ tội cho cô, thì cô thật sự là có miệng mà không nói nên lời.
Người phụ nữ vui vẻ nhận lấy bánh hành, đưa bánh mì của mình cho Giang Lê.
Giang Lê nhướng mày, giả vờ như muốn ăn, cúi đầu ngửi ngửi.
Có thuốc mê!
Đối phương là kẻ buôn người!
Giang Lê bất động thanh sắc quan sát xung quanh, ánh mắt trầm xuống, thủ đoạn của đối phương khá cao tay, vậy mà lại bỏ thuốc mê vào bánh mì.
Những kẻ buôn người thông thường sẽ không hành động một mình.
Từ khi có người lên tiếng bảo cô đổi bánh, cô đã rơi vào bẫy.
Trong lòng đang tính toán làm thế nào để thoát thân.
"Chát!" Một tiếng tát tai vang dội vang lên.
Giang Lê ngẩng đầu nhìn.
Không biết từ lúc nào ở cửa toa xe của họ đã xuất hiện một nhóm người.
Nhóm người đó hung dữ, tay cầm dao gấp, đang ép mua ép bán, mọi người trên tàu đều là dân thường, thấy bọn họ cầm dao uy hiếp cũng chỉ dám giận mà không dám nói, còn có người buộc phải nhận đồ bọn họ ép bán, ai không chịu nhận hoặc không đưa tiền sẽ bị tát tai.
Không bao lâu nữa nhóm người đó sẽ đi đến chỗ cô.
Giang Lê cắn một miếng nhỏ cái bánh mì trắng người phụ nữ đưa cho, người phụ nữ thấy vậy, lập tức mừng rỡ.
Giang Lê không chú ý, người đàn ông ngồi chéo cô thấy cô ăn một miếng bánh, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.
"Cô gái đó trông xinh đẹp như vậy, sao lại không đề phòng gì cả, không biết đồ người lạ đưa cho không thể tùy tiện ăn sao?" Nói xong, người đàn ông quay sang nhìn người bên cạnh: "Anh Thẩm, vừa buôn người vừa cướp bóc, phải làm sao đây?"
Người phụ nữ hành động rất nhanh, giọng nói cũng không nhỏ, ánh mắt của một số người xung quanh đổ dồn về phía này.
Thấy Giang Lê không nói gì, người phụ nữ nghiến răng nghiến lợi nói tiếp: "Nếu cháu thấy thiệt thòi, dì dùng hai cái bánh mì đổi với cháu cũng được."
Thấy vậy, một người đàn ông ngồi đối diện đột nhiên lên tiếng: "Cô gái, dì ấy chỉ muốn ăn một miếng bánh hành thôi, cháu đổi với dì ấy đi."
Có người dẫn đầu, sẽ có người hưởng ứng.
"Đúng vậy! Người ta dùng hai cái bánh mì đổi lấy một nửa mà, cô gái cháu cũng không thiệt."
Đạo đức giả quả thật thời đại nào cũng có.
Tiếng xung quanh ngày càng lớn.
Giang Lê xé một nửa bánh hành đưa cho người phụ nữ, còn mình thì cắn một miếng bánh hành trước, cẩn tắc vô áy náy, nếu đối phương vì ăn đồ của cô mà xảy ra chuyện gì rồi đổ tội cho cô, thì cô thật sự là có miệng mà không nói nên lời.
Người phụ nữ vui vẻ nhận lấy bánh hành, đưa bánh mì của mình cho Giang Lê.
Giang Lê nhướng mày, giả vờ như muốn ăn, cúi đầu ngửi ngửi.
Có thuốc mê!
Đối phương là kẻ buôn người!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Lê bất động thanh sắc quan sát xung quanh, ánh mắt trầm xuống, thủ đoạn của đối phương khá cao tay, vậy mà lại bỏ thuốc mê vào bánh mì.
Những kẻ buôn người thông thường sẽ không hành động một mình.
Từ khi có người lên tiếng bảo cô đổi bánh, cô đã rơi vào bẫy.
Trong lòng đang tính toán làm thế nào để thoát thân.
"Chát!" Một tiếng tát tai vang dội vang lên.
Giang Lê ngẩng đầu nhìn.
Không biết từ lúc nào ở cửa toa xe của họ đã xuất hiện một nhóm người.
Nhóm người đó hung dữ, tay cầm dao gấp, đang ép mua ép bán, mọi người trên tàu đều là dân thường, thấy bọn họ cầm dao uy hiếp cũng chỉ dám giận mà không dám nói, còn có người buộc phải nhận đồ bọn họ ép bán, ai không chịu nhận hoặc không đưa tiền sẽ bị tát tai.
Không bao lâu nữa nhóm người đó sẽ đi đến chỗ cô.
Giang Lê cắn một miếng nhỏ cái bánh mì trắng người phụ nữ đưa cho, người phụ nữ thấy vậy, lập tức mừng rỡ.
Giang Lê không chú ý, người đàn ông ngồi chéo cô thấy cô ăn một miếng bánh, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.
"Cô gái đó trông xinh đẹp như vậy, sao lại không đề phòng gì cả, không biết đồ người lạ đưa cho không thể tùy tiện ăn sao?" Nói xong, người đàn ông quay sang nhìn người bên cạnh: "Anh Thẩm, vừa buôn người vừa cướp bóc, phải làm sao đây?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro