Thập Niên 70: Kết Hôn Ba Năm Không Về Nhà, Quân Hôn Cũng Phải Ly

Cùng Nhau Ăn Cơ...

2024-12-29 01:24:52

Ăn cơm xong Thẩm Mặc đưa Giang Lê về.

Trên đường đi Giang Lê chậm rãi bước đi, tản bộ tiêu cơm.

Trong lòng cũng bắt đầu tính toán chuyện công việc, không biết ngày mai Chí Kỳ có đến nữa không, hôm nay Thẩm Mặc đột ngột trở về, cô còn chưa hỏi Chí Kỳ trường cậu bé đang học có tuyển giáo viên không.

Mặc dù nói bây giờ cô và Thẩm Mặc vẫn là vợ chồng, tìm Thẩm Mặc xin tiền là điều đương nhiên, nhưng cô không thích xin tiền người khác.

Đã quen với việc mọi thứ đều dựa vào bản thân, huống chi, dựa vào đàn ông không đáng tin.

Ở kiếp trước, bao nhiêu phụ nữ, bước vào hôn nhân là cả đời coi như xong.

Cả đường đi không ai nói gì, Thẩm Mặc cảm thấy mình nên nói gì đó, "Đơn ly hôn tôi đã nộp lên rồi, sau khi ly hôn... cô có dự định gì không?"

Đoạn đường về này không ngắn, Giang Lê nhận ra anh đang tìm chủ đề nói chuyện.

Cô có ấn tượng tốt với Thẩm Mặc, gật đầu nói, "Có dự định, đợi đơn xin ly hôn được duyệt, tôi sẽ tìm một công việc trước, kiếm tiền."

Dù ở thời đại nào, tiền cũng là thứ quan trọng nhất.

Nghĩ đến kiếp trước trong thẻ của cô còn rất nhiều số không, liền đau lòng.

Thẩm Mặc không ngờ cô lại gấp gáp tìm việc như vậy, "Cô không có tiền à?"

"Còn." Giang Lê lấy ra hai đồng còn lại trong túi, đây là toàn bộ tài sản của cô.

Thẩm Mặc nhíu mày, "Hàng tháng tôi đều gửi tiền cho cô, cô không nhận được à?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Giang Lê dừng lại, "Gửi tiền?"

Trong sách không đề cập đến chuyện này.

Như nghĩ đến điều gì đó, Giang Lê lại hỏi, "Ba năm nay anh đều gửi hàng tháng à?"

Thẩm Mặc, "Ừ."

Ánh mắt Giang Lê trầm xuống, nếu chỉ gửi một hai lần tiền bị mất cô còn có thể hiểu được, nhưng ba năm nay tháng nào cũng gửi, không thể lần nào cũng mất.

Vậy thì có người đã biển thủ số tiền Thẩm Mặc gửi cho cô.

Giang Lê hỏi, "Mỗi tháng anh gửi bao nhiêu?"

Thẩm Mặc, "30 đồng."

Bao nhiêu?

30?

Còn cao hơn cả tiền lương của một số người có công việc.

Một tháng 30 đồng, cho dù cả nhà họ không làm gì cả, cũng có thể sống sung túc, nhưng nhà họ Giang bốn vách tường trống trơn, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ một tháng có 30 đồng, mẹ Giang có thể loại trừ, em trai càng không thể, cậu bé tuổi còn nhỏ, không có tâm tư đó.

Người duy nhất có tâm tư đó chính là nữ chính trọng sinh Giang Đình.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Khi Giang Đình trọng sinh còn chưa khôi phục thi đại học, cô ta học trước cũng cần tài liệu học tập, vậy tiền mua tài liệu học tập của cô ta từ đâu ra?

Ánh mắt Giang Lê trầm xuống, ai lấy tiền đã quá rõ ràng.

Nếu cô còn ở kiếp trước, cô nhất định sẽ lại vào Weibo của tác giả mắng cô ta ba trăm hiệp.

Chuyện đã đến nước này, cô và Thẩm Mặc cũng sắp ly hôn, số tiền này đã không còn quan trọng nữa.

Nói không giận Thẩm Mặc là không thể, nếu ba năm nay Thẩm Mặc đến nhà họ Giang sớm hơn một chút, có lẽ nguyên chủ sẽ không sống thảm như vậy.

Nghĩ đến kết cục bi thảm của nguyên chủ, Giang Lê hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm Mặc một cái.

Thẩm Mặc cảm nhận được ánh mắt oán giận: "?"

Từ phản ứng vừa rồi của Giang Lê, Thẩm Mặc cũng đoán ra số tiền mình gửi hàng tháng đều không đến tay Giang Lê.

Bảo sao cô lại vượt ngàn dặm xa xôi đến ly hôn với anh.

Thẩm Mặc cúi đầu, lấy ra một xấp tiền từ trong túi.

Anh rút ra một tờ Đại Đoàn Kết (10 đồng) nhét lại vào túi, toàn bộ số tiền còn lại đưa cho Giang Lê.

Giang Lê nhìn anh đưa một nắm tiền lớn qua, ngây người một lúc, nhưng hành động nhanh hơn suy nghĩ, đưa tay ra trước.

"Cho tôi à?"

Thẩm Mặc gật đầu, "Ừ, đây là tiền lương vừa phát và phụ cấp nhiệm vụ, tổng cộng 145 đồng, tôi giữ lại 10 đồng."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Kết Hôn Ba Năm Không Về Nhà, Quân Hôn Cũng Phải Ly

Số ký tự: 0