Thập Niên 70: Kết Hôn Ba Năm Không Về Nhà, Quân Hôn Cũng Phải Ly
Gặp Chí Kỳ Bị B...
2024-12-30 02:34:27
Nhìn thấy đứa trẻ mà mình tận tâm dạy dỗ bị bắt nạt như vậy, Giang Lê tức đến nghẹn thở, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Nhìn thấy cảnh tượng này cô rất tức giận.
Mấy đứa trẻ này tuy còn nhỏ, nhưng còn nhỏ thì được phép phạm sai lầm như vậy sao?
Giang Lê tiện tay bẻ một cành trúc, cô bước tới.
Mấy đứa trẻ thấy cô đến không có ý tốt, lập tức muốn chạy, nhưng con đường xuống chỉ có con đường mà Giang Lê đi lên.
Khi mấy đứa trẻ đi ngang qua cô, một đứa còn đẩy Giang Lê một cái, nhưng bị Giang Lê túm ngược lại gáy, chính là đứa trẻ cao lớn vừa ấn đầu Chí Kỳ xuống nước.
Cô giơ tay lên, cành trúc trực tiếp quất vào mông đứa trẻ, "Ai dạy cậu đối xử với người khác như vậy? Nếu xảy ra chuyện gì thì sao? Cậu gánh nổi trách nhiệm không? Còn dám đẩy tôi, cậu không có giáo dục à?"
"Hu hu hu... đừng đánh tôi, tôi sẽ mách mẹ, con sẽ mách bà!"
Cậu bé giãy giụa trong tay Giang Lê, mông đau rát, khóc đến thê thảm.
Giang Lê quất vào mông cậu ta hai cái rồi dừng lại, bây giờ cô lo lắng hơn cho Chí Kỳ, vừa rồi cô tận mắt nhìn thấy cậu bé kia ấn Chí Kỳ xuống nước.
Cô cũng có chút ấn tượng với đứa trẻ này, hôm qua khi Chí Kỳ bị bắt nạt thì đứa trẻ béo này cũng có mặt.
"Chí Kỳ, em không sao chứ, có bị thương ở đâu không? Chúng có thường xuyên bắt nạt em không?"
Hứa Chí Kỳ không ngờ lại gặp Giang Lê ở đây, thậm chí còn đánh Vương Tiểu Thiên một trận vì cậu.
Trước đây khi Vương Tiểu Thiên đánh cậu, cậu đã mách với dì Vương và bà Vương, dì Vương sẽ tốt bụng cho cậu một viên kẹo, rồi mở miệng mắng Vương Tiểu Thiên vài câu, còn bà Vương thì cảnh cáo cậu không được nói chuyện này với chú Vương, nếu không sẽ không cho cậu ăn cơm.
Cậu chưa bao giờ trải qua cảm giác được người khác quan tâm che chở.
Hứa Chí Kỳ nhìn vẻ mặt lo lắng của Giang Lê, bao nhiêu ấm ức bỗng chốc vỡ òa, nhưng cậu cố nén không khóc, "Em, em không sao."
Giang Lê thấy trên tay cậu có vết thương, nhìn là biết bị đánh, tức đến bốc khói, "Em nói đây là không sao?"
Dừng một chút lại hỏi, "Em đến đây làm gì, không biết ở gần nước rất nguy hiểm sao?"
Vừa nói, vừa lấy khăn tay ra lau nước trên người Chí Kỳ.
Hứa Chí Kỳ cúi đầu nói, "Em đến bắt cá."
Giang Lê cau mày, lại muốn mắng cậu.
Thì nghe thấy cậu bé lại nói, "Chị, nhà chị có hồ nước không phải là để nuôi cá sao, em biết ở con suối này có một loại cá rất đẹp, có thể nuôi trong hồ nước nhà chị."
Giang Lê đang tức giận, lời định nói ra lại nghẹn lại trong cổ họng.
Cúi đầu nhìn con cá mà cậu bé đang ôm chặt trong tay.
Cá rồng bảy màu.
Một loại cá có thể ăn được, cũng có thể làm cảnh.
Vảy cá có màu sắc sặc sỡ, những đốm đen kết hợp với nhiều mảng sáng tạo thành những hoa văn độc đáo tuyệt đẹp.
Giang Lê hỏi, "Em đến đây bắt cá để nuôi cho chị sao?"
Hứa Chí Kỳ gật đầu.
Cậu lớn lên bên bờ nước, bơi rất giỏi, cũng có thể phân biệt được chỗ nào nước sâu chỗ nào nước nông.
Hôm qua thấy nhà chị Giang và chú Thẩm có hồ nước, cậu liền nghĩ đến việc đến đây bắt cá, vừa hay cậu đã từng thấy một loại cá rất đẹp ở đây.
Nhưng không ngờ Vương Tiểu Thiên lại trốn học đi theo, còn muốn cướp cá của cậu.
Cậu vẫn luôn sống ở nhà Vương Tiểu Thiên, lần đầu tiên bị bắt nạt mà mách lẻo không được, bọn chúng lại càng được nước lấn tới, không chỉ mắng cậu là đồ con hoang không cha không mẹ, mà còn đánh cậu.
Những điều này cậu đều nhịn, nhưng con cá này là dành cho chị Giang, cậu không thể đưa, nên mới bị ấn xuống nước bắt nạt.
Hứa Chí Kỳ quan sát sắc mặt của Giang Lê, thấy sắc mặt Giang Lê không tốt, liền cúi đầu không dám lên tiếng.
Cho dù chị Giang có đánh cậu, cậu cũng sẽ không nói gì, dù sao vừa rồi Vương Tiểu Thiên đã bị đánh thảm hại rồi.
Chờ mãi, chỉ chờ được Giang Lê xoa đầu cậu nói, "Cảm ơn Chí Kỳ, con cá này chị nhận rồi."
Nhìn thấy cảnh tượng này cô rất tức giận.
Mấy đứa trẻ này tuy còn nhỏ, nhưng còn nhỏ thì được phép phạm sai lầm như vậy sao?
Giang Lê tiện tay bẻ một cành trúc, cô bước tới.
Mấy đứa trẻ thấy cô đến không có ý tốt, lập tức muốn chạy, nhưng con đường xuống chỉ có con đường mà Giang Lê đi lên.
Khi mấy đứa trẻ đi ngang qua cô, một đứa còn đẩy Giang Lê một cái, nhưng bị Giang Lê túm ngược lại gáy, chính là đứa trẻ cao lớn vừa ấn đầu Chí Kỳ xuống nước.
Cô giơ tay lên, cành trúc trực tiếp quất vào mông đứa trẻ, "Ai dạy cậu đối xử với người khác như vậy? Nếu xảy ra chuyện gì thì sao? Cậu gánh nổi trách nhiệm không? Còn dám đẩy tôi, cậu không có giáo dục à?"
"Hu hu hu... đừng đánh tôi, tôi sẽ mách mẹ, con sẽ mách bà!"
Cậu bé giãy giụa trong tay Giang Lê, mông đau rát, khóc đến thê thảm.
Giang Lê quất vào mông cậu ta hai cái rồi dừng lại, bây giờ cô lo lắng hơn cho Chí Kỳ, vừa rồi cô tận mắt nhìn thấy cậu bé kia ấn Chí Kỳ xuống nước.
Cô cũng có chút ấn tượng với đứa trẻ này, hôm qua khi Chí Kỳ bị bắt nạt thì đứa trẻ béo này cũng có mặt.
"Chí Kỳ, em không sao chứ, có bị thương ở đâu không? Chúng có thường xuyên bắt nạt em không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hứa Chí Kỳ không ngờ lại gặp Giang Lê ở đây, thậm chí còn đánh Vương Tiểu Thiên một trận vì cậu.
Trước đây khi Vương Tiểu Thiên đánh cậu, cậu đã mách với dì Vương và bà Vương, dì Vương sẽ tốt bụng cho cậu một viên kẹo, rồi mở miệng mắng Vương Tiểu Thiên vài câu, còn bà Vương thì cảnh cáo cậu không được nói chuyện này với chú Vương, nếu không sẽ không cho cậu ăn cơm.
Cậu chưa bao giờ trải qua cảm giác được người khác quan tâm che chở.
Hứa Chí Kỳ nhìn vẻ mặt lo lắng của Giang Lê, bao nhiêu ấm ức bỗng chốc vỡ òa, nhưng cậu cố nén không khóc, "Em, em không sao."
Giang Lê thấy trên tay cậu có vết thương, nhìn là biết bị đánh, tức đến bốc khói, "Em nói đây là không sao?"
Dừng một chút lại hỏi, "Em đến đây làm gì, không biết ở gần nước rất nguy hiểm sao?"
Vừa nói, vừa lấy khăn tay ra lau nước trên người Chí Kỳ.
Hứa Chí Kỳ cúi đầu nói, "Em đến bắt cá."
Giang Lê cau mày, lại muốn mắng cậu.
Thì nghe thấy cậu bé lại nói, "Chị, nhà chị có hồ nước không phải là để nuôi cá sao, em biết ở con suối này có một loại cá rất đẹp, có thể nuôi trong hồ nước nhà chị."
Giang Lê đang tức giận, lời định nói ra lại nghẹn lại trong cổ họng.
Cúi đầu nhìn con cá mà cậu bé đang ôm chặt trong tay.
Cá rồng bảy màu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một loại cá có thể ăn được, cũng có thể làm cảnh.
Vảy cá có màu sắc sặc sỡ, những đốm đen kết hợp với nhiều mảng sáng tạo thành những hoa văn độc đáo tuyệt đẹp.
Giang Lê hỏi, "Em đến đây bắt cá để nuôi cho chị sao?"
Hứa Chí Kỳ gật đầu.
Cậu lớn lên bên bờ nước, bơi rất giỏi, cũng có thể phân biệt được chỗ nào nước sâu chỗ nào nước nông.
Hôm qua thấy nhà chị Giang và chú Thẩm có hồ nước, cậu liền nghĩ đến việc đến đây bắt cá, vừa hay cậu đã từng thấy một loại cá rất đẹp ở đây.
Nhưng không ngờ Vương Tiểu Thiên lại trốn học đi theo, còn muốn cướp cá của cậu.
Cậu vẫn luôn sống ở nhà Vương Tiểu Thiên, lần đầu tiên bị bắt nạt mà mách lẻo không được, bọn chúng lại càng được nước lấn tới, không chỉ mắng cậu là đồ con hoang không cha không mẹ, mà còn đánh cậu.
Những điều này cậu đều nhịn, nhưng con cá này là dành cho chị Giang, cậu không thể đưa, nên mới bị ấn xuống nước bắt nạt.
Hứa Chí Kỳ quan sát sắc mặt của Giang Lê, thấy sắc mặt Giang Lê không tốt, liền cúi đầu không dám lên tiếng.
Cho dù chị Giang có đánh cậu, cậu cũng sẽ không nói gì, dù sao vừa rồi Vương Tiểu Thiên đã bị đánh thảm hại rồi.
Chờ mãi, chỉ chờ được Giang Lê xoa đầu cậu nói, "Cảm ơn Chí Kỳ, con cá này chị nhận rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro