Thập Niên 70: Kết Hôn Với Sĩ Quan, Pháo Hôi Bật Hack Nghịch Tập
Chương 23
2024-08-17 12:45:50
Người quản lý viện thanh niên trí thức Mã Kiến Dân cười nói: "Mọi người đều là đồng chí cách mạng, giúp đỡ nhau là chuyện nên làm."
Thật ra thì nhóm thanh niên trí thức cũ cũng không tình nguyện giúp nhóm trí thức trẻ làm việc.
Nhưng nhóm thanh niên trí thức là một tập thể, người trong thôn có phần bài xích với thanh niên trí thức. Nếu bọn họ không đoàn kết thì càng lép vế trong đại đội.
Hơn nữa sau ngày mùa thu hoạch, mùa đông lại sắp đến, nếu nhóm trí thức trẻ chưa hoàn thành công việc, vậy bọn họ sẽ không có bao nhiêu điểm, điều có nghĩa là bọn họ không được chia bao nhiêu lương thực.
Tất cả mọi người đều ở viện thanh niên trí thức, nếu nhóm trí thức trẻ không có lương thực, nhất định sẽ tìm mượn nhóm thanh niên trí thức cũ. Bọn họ miễn cưỡng mới đủ ăn, nếu cho nhóm trí thức trẻ mượn thì bọn họ sẽ không chịu nổi đến lần phát lương thực sau.
Đó là lý do chỉ có thể bịt mũi giúp bọn họ làm việc, để bọn họ cố gắng kiếm thêm nhiều điểm có thêm nhiều lương thực hơn.
Làm thì làm, nhưng ít nhiều trong lòng cũng oán giận. Bây giờ thấy Tô Mạt hiểu chuyện, lấy thức ăn ngon ra cảm ơn họ, trong lòng bọn họ rất thoải mái.
"Tô Mạt, không ngờ tài nấu nướng của cậu lại giỏi như vậy." Trần Lan nuốt nước miếng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào trong nồi, có rất nhiều thịt.
Lúc trước thấy cô yếu ớt thế này, tưởng đâu mười ngón tay không dính nước mùa xuân, nào ngờ lại có chỗ đáng học hỏi.
Tô Mạt cười không lên tiếng, để xào rau có vị thịt, những ngày qua cô dành thời gian nghiên cứu nấu nướng, vì thế tài nấu ăn không giỏi được sao.
Đồ ăn xào xong, Tô Mạt xếp thức ăn ra một cái chậu lớn, rồi bưng lên bàn.
Kĩ thuật xắt rau của Tô Mạt rất tốt, thịt khô được cô cắt lát mỏng xào với cải thảo, mọi người nhìn đều không dời mắt.
"Trời ơi Tô Mạt, cô nấu bao nhiêu thịt thế?" Một thanh niên trí thức cũ tên Trịnh Thái Bình kêu lên.
"Cũng không nhiều, khoảng hơn một cân thịt."
"Cô xào hơn một cân thịt trong một lần?" Trịnh Thái Bình suýt nữa hét lên, nhìn Tô Mạt với ánh mắt nhìn ăn tiêu hoang phí.
"Tôi thấy mọi người gầy đi sau ngày mùa thu hoạch, cho nên mới dứt khoát làm thêm nhiều đồ ăn, để mọi người cùng nhau ăn ngon một bữa."
"Được rồi, Trịnh Thái Bình, người ta mời cô ăn thịt, sao cô ý kiến nhiều quá vậy? Mau ăn cơm đi, cô không đói, nhưng chúng tôi đói rồi." Triệu Quốc Bình trách mắng.
Anh ta rất mệt, làm xong việc của mình, còn phải giúp người khác làm việc, thật sự là phiền chết đi được.
"Đúng, đúng, ăn cơm đi." Có thanh niên trí thức trở về phòng cầm hộp cơm của mình.
Có thanh niên trí thức khác mở nắp nồi ra, lập tức kêu lên: "Cháo trắng!"
Lần này tất cả mọi người đều không nói gì, đồng loạt quay về phòng cầm hộp cơm của mình, chỉ sợ trễ sẽ bị người khác ăn hết. Nhóm thanh niên trí thức cũ đã đến đây được một hai năm, nhưng chỉ có thể ăn cháo gạo vào mỗi dịp lễ Tết hoặc khi thân thể không khỏe.
Một bữa cơm, mọi người ăn trong im lặng, thật sự quá ngon, nếu không phải vẫn nhớ mình là thanh niên trí thức, bọn họ đều muốn giành đồ ăn giống như mấy bà thím nông thôn.
Tất nhiên, mọi người ăn nhiều nhất là cháo và thịt xào cải thảo, còn cà chua thì bị bỏ quên hoàn toàn.
Mãi đến khi sắp ăn xong, có người gắp miếng cà chua ăn.
"Ngọt! Cô bỏ đường hả?"
Tô Mạt gật đầu: "Bỏ chút đường."
Thật ra thì nhóm thanh niên trí thức cũ cũng không tình nguyện giúp nhóm trí thức trẻ làm việc.
Nhưng nhóm thanh niên trí thức là một tập thể, người trong thôn có phần bài xích với thanh niên trí thức. Nếu bọn họ không đoàn kết thì càng lép vế trong đại đội.
Hơn nữa sau ngày mùa thu hoạch, mùa đông lại sắp đến, nếu nhóm trí thức trẻ chưa hoàn thành công việc, vậy bọn họ sẽ không có bao nhiêu điểm, điều có nghĩa là bọn họ không được chia bao nhiêu lương thực.
Tất cả mọi người đều ở viện thanh niên trí thức, nếu nhóm trí thức trẻ không có lương thực, nhất định sẽ tìm mượn nhóm thanh niên trí thức cũ. Bọn họ miễn cưỡng mới đủ ăn, nếu cho nhóm trí thức trẻ mượn thì bọn họ sẽ không chịu nổi đến lần phát lương thực sau.
Đó là lý do chỉ có thể bịt mũi giúp bọn họ làm việc, để bọn họ cố gắng kiếm thêm nhiều điểm có thêm nhiều lương thực hơn.
Làm thì làm, nhưng ít nhiều trong lòng cũng oán giận. Bây giờ thấy Tô Mạt hiểu chuyện, lấy thức ăn ngon ra cảm ơn họ, trong lòng bọn họ rất thoải mái.
"Tô Mạt, không ngờ tài nấu nướng của cậu lại giỏi như vậy." Trần Lan nuốt nước miếng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào trong nồi, có rất nhiều thịt.
Lúc trước thấy cô yếu ớt thế này, tưởng đâu mười ngón tay không dính nước mùa xuân, nào ngờ lại có chỗ đáng học hỏi.
Tô Mạt cười không lên tiếng, để xào rau có vị thịt, những ngày qua cô dành thời gian nghiên cứu nấu nướng, vì thế tài nấu ăn không giỏi được sao.
Đồ ăn xào xong, Tô Mạt xếp thức ăn ra một cái chậu lớn, rồi bưng lên bàn.
Kĩ thuật xắt rau của Tô Mạt rất tốt, thịt khô được cô cắt lát mỏng xào với cải thảo, mọi người nhìn đều không dời mắt.
"Trời ơi Tô Mạt, cô nấu bao nhiêu thịt thế?" Một thanh niên trí thức cũ tên Trịnh Thái Bình kêu lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cũng không nhiều, khoảng hơn một cân thịt."
"Cô xào hơn một cân thịt trong một lần?" Trịnh Thái Bình suýt nữa hét lên, nhìn Tô Mạt với ánh mắt nhìn ăn tiêu hoang phí.
"Tôi thấy mọi người gầy đi sau ngày mùa thu hoạch, cho nên mới dứt khoát làm thêm nhiều đồ ăn, để mọi người cùng nhau ăn ngon một bữa."
"Được rồi, Trịnh Thái Bình, người ta mời cô ăn thịt, sao cô ý kiến nhiều quá vậy? Mau ăn cơm đi, cô không đói, nhưng chúng tôi đói rồi." Triệu Quốc Bình trách mắng.
Anh ta rất mệt, làm xong việc của mình, còn phải giúp người khác làm việc, thật sự là phiền chết đi được.
"Đúng, đúng, ăn cơm đi." Có thanh niên trí thức trở về phòng cầm hộp cơm của mình.
Có thanh niên trí thức khác mở nắp nồi ra, lập tức kêu lên: "Cháo trắng!"
Lần này tất cả mọi người đều không nói gì, đồng loạt quay về phòng cầm hộp cơm của mình, chỉ sợ trễ sẽ bị người khác ăn hết. Nhóm thanh niên trí thức cũ đã đến đây được một hai năm, nhưng chỉ có thể ăn cháo gạo vào mỗi dịp lễ Tết hoặc khi thân thể không khỏe.
Một bữa cơm, mọi người ăn trong im lặng, thật sự quá ngon, nếu không phải vẫn nhớ mình là thanh niên trí thức, bọn họ đều muốn giành đồ ăn giống như mấy bà thím nông thôn.
Tất nhiên, mọi người ăn nhiều nhất là cháo và thịt xào cải thảo, còn cà chua thì bị bỏ quên hoàn toàn.
Mãi đến khi sắp ăn xong, có người gắp miếng cà chua ăn.
"Ngọt! Cô bỏ đường hả?"
Tô Mạt gật đầu: "Bỏ chút đường."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro