Thập Niên 70: Kết Hôn Với Sĩ Quan, Pháo Hôi Bật Hack Nghịch Tập
Chương 41
2024-08-17 12:45:50
Sau bữa trưa, Lý Nguyệt Nga và Lục Tiểu Lan đến công xã hợp tác xã mua bán trước, bọn họ mua hai cân bánh ngọt, hai bình rượu Đại Khúc, thấy có táo bèn mua thêm hai cân nữa.
Mỗi một cân rượu Đại Khúc khoảng 60°, một bình có giá hai tệ ba hào chín, hai bình là bốn tệ bảy hào tám. Một cân táo giá bốn hào tám, hai cân giá chín hào sáu. Bánh ngọt thì chín hào sáu một cân, hai cân là một tệ chín hào hai.
[Phổ biến khoa học: Giá bán lẻ hàng hóa trong đoạn này đều lấy từ giá bán lẻ hàng hóa tại các cửa hàng quốc doanh ở thành phố Trường Sa năm 1971 trong cuốn "40 năm giá cả ở Hồ Nam".]
Mua đồ hết bảy tệ ba hào sáu, làm cho Lý Nguyệt Nga thấy hơi xót. Tiền lương một tháng của Lục Tiểu Lan ở công xã hợp tác xã mua bán chỉ hai mươi bốn tệ, lần này tương đương với đã tiêu một phần ba tiền lương của con gái bà ấy.
Nghĩ đến thế này rồi mà còn phải ra vẻ đáng thương, Lý Nguyệt Nga rất đau đầu.
Chờ Lục Tiểu Lan xin nghỉ phép xong, hai mẹ con cùng nhau đến tòa nhà văn phòng công xã, tìm con rể Dương Cảnh Minh trước.
Khi Liễu Quảng Anh nhìn thấy Dương Cảnh Minh dẫn Lý Nguyệt Nga và Lục Tiểu Lan đến, trên tay Lý Nguyệt Nga còn đang cầm thứ gì đó, trong lòng bà ấy hồi hộp nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười.
"Ơ, chị Lý, sao chị lại đến đây?"
Sau khi Dương Cảnh Minh đưa họ đến, anh ta nhanh chóng bỏ chạy. Dù sao lúc trước anh ta cũng chỉ là người làm mối, mọi chuyện đều do mẹ vợ anh ta và chủ nhiệm Liễu thảo luận.
"Là thế này, chủ nhiệm Liễu à, thật ngại quá, chuyện xem mắt đoán chừng không thành được rồi.” Lý Nguyệt Nga ngượng ngùng nói.
"Hả? Tại sao vậy? Trường Chinh có yêu cầu gì khác à?" Liễu Quảng Anh ngạc nhiên, tuy rằng đã có linh cảm, nhưng bà ấy nhiều nhất cũng chỉ cho rằng bọn họ có điều kiện khác muốn thương lượng, chứ không ngờ đến sẽ không được.
"Là thế này, hôm đó Trường Chinh trở về, cứu được một thanh niên trí thức, kết quả hai người bọn nó hợp ý nhau, nên duyên rồi.” Lý Nguyệt Nga nói: "Nếu đã có người yêu, vậy đương nhiên sẽ không thể xem mắt nữa.”
"Còn có chuyện như vậy sao?" Liễu Quảng Anh thở phào nhẹ nhõm.
"Được rồi, chị à, chuyện này cứ để tôi giải quyết, thanh niên trí thức kia tên gì? Để tôi hẹn cô ta ra nói chuyện. Cứu người là chuyện tốt, nhưng sao có thể lợi dụng chuyện này để ép hôn được? Cô ta là thanh niên trí thức mà tư tưởng giác ngộ lại không được.”
"Chủ nhiệm Liễu, chị hiểu lầm rồi, không có ép hôn gì cả, là hai người trẻ tuổi tự ưng ý nhau thôi.”
Liễu Quảng Anh xụ mặt: “Chị Lý này, mấy người đâu thể chơi xấu như vậy. Cháu gái tôi đã cố ý xin nghỉ ở đoàn văn công để quay về, anh trai tôi và những người khác cũng chuẩn bị của hồi môn xong rồi, bây giờ chị lại đột nhiên nói không xem mắt nữa, bảo bọn họ làm thế nào đây? Đây không phải là hủy hôn à?”
Mắt thấy con rể vàng sắp đến tay lại mất đi như vậy, Liễu Quảng Anh vô cùng tức giận.
"Ôi chao, chủ nhiệm Liễu à, chị không thể nói như vậy được. Từ đầu chúng ta đã nói rõ là xem mắt trước, có thể thành công hay không còn phải xem ý của Trường Chinh chứ tôi đâu thể quyết định được. Bây giờ vẫn chưa xem mắt, sao có thể nói là hủy hôn? Chị đừng có tùy tiện chụp mũ người khác.”
Lý Nguyệt Nga phản bác lại ngay lập tức. Nếu đây là hủy hôn thì tác phong có vấn đề, đừng nói thằng ba là sĩ quan, cho dù nó chỉ là binh lính bình thường thì cũng không thể bị chụp mũ.
“Hơn nữa, vẫn chưa xem mắt, có thành công hay không lại là chuyện khác. Tại sao anh trai chị với những người khác lại chuẩn bị sẵn của hồi môn luôn rồi? Chẳng lẽ cô gái đó có bệnh gì không tiện nói ra, đang vội gả đi?” Lý Nguyệt Nga cũng không phải người dễ chọc.
Liễu Quảng Anh:...
Còn không vội gả sao.
Mỗi một cân rượu Đại Khúc khoảng 60°, một bình có giá hai tệ ba hào chín, hai bình là bốn tệ bảy hào tám. Một cân táo giá bốn hào tám, hai cân giá chín hào sáu. Bánh ngọt thì chín hào sáu một cân, hai cân là một tệ chín hào hai.
[Phổ biến khoa học: Giá bán lẻ hàng hóa trong đoạn này đều lấy từ giá bán lẻ hàng hóa tại các cửa hàng quốc doanh ở thành phố Trường Sa năm 1971 trong cuốn "40 năm giá cả ở Hồ Nam".]
Mua đồ hết bảy tệ ba hào sáu, làm cho Lý Nguyệt Nga thấy hơi xót. Tiền lương một tháng của Lục Tiểu Lan ở công xã hợp tác xã mua bán chỉ hai mươi bốn tệ, lần này tương đương với đã tiêu một phần ba tiền lương của con gái bà ấy.
Nghĩ đến thế này rồi mà còn phải ra vẻ đáng thương, Lý Nguyệt Nga rất đau đầu.
Chờ Lục Tiểu Lan xin nghỉ phép xong, hai mẹ con cùng nhau đến tòa nhà văn phòng công xã, tìm con rể Dương Cảnh Minh trước.
Khi Liễu Quảng Anh nhìn thấy Dương Cảnh Minh dẫn Lý Nguyệt Nga và Lục Tiểu Lan đến, trên tay Lý Nguyệt Nga còn đang cầm thứ gì đó, trong lòng bà ấy hồi hộp nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười.
"Ơ, chị Lý, sao chị lại đến đây?"
Sau khi Dương Cảnh Minh đưa họ đến, anh ta nhanh chóng bỏ chạy. Dù sao lúc trước anh ta cũng chỉ là người làm mối, mọi chuyện đều do mẹ vợ anh ta và chủ nhiệm Liễu thảo luận.
"Là thế này, chủ nhiệm Liễu à, thật ngại quá, chuyện xem mắt đoán chừng không thành được rồi.” Lý Nguyệt Nga ngượng ngùng nói.
"Hả? Tại sao vậy? Trường Chinh có yêu cầu gì khác à?" Liễu Quảng Anh ngạc nhiên, tuy rằng đã có linh cảm, nhưng bà ấy nhiều nhất cũng chỉ cho rằng bọn họ có điều kiện khác muốn thương lượng, chứ không ngờ đến sẽ không được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Là thế này, hôm đó Trường Chinh trở về, cứu được một thanh niên trí thức, kết quả hai người bọn nó hợp ý nhau, nên duyên rồi.” Lý Nguyệt Nga nói: "Nếu đã có người yêu, vậy đương nhiên sẽ không thể xem mắt nữa.”
"Còn có chuyện như vậy sao?" Liễu Quảng Anh thở phào nhẹ nhõm.
"Được rồi, chị à, chuyện này cứ để tôi giải quyết, thanh niên trí thức kia tên gì? Để tôi hẹn cô ta ra nói chuyện. Cứu người là chuyện tốt, nhưng sao có thể lợi dụng chuyện này để ép hôn được? Cô ta là thanh niên trí thức mà tư tưởng giác ngộ lại không được.”
"Chủ nhiệm Liễu, chị hiểu lầm rồi, không có ép hôn gì cả, là hai người trẻ tuổi tự ưng ý nhau thôi.”
Liễu Quảng Anh xụ mặt: “Chị Lý này, mấy người đâu thể chơi xấu như vậy. Cháu gái tôi đã cố ý xin nghỉ ở đoàn văn công để quay về, anh trai tôi và những người khác cũng chuẩn bị của hồi môn xong rồi, bây giờ chị lại đột nhiên nói không xem mắt nữa, bảo bọn họ làm thế nào đây? Đây không phải là hủy hôn à?”
Mắt thấy con rể vàng sắp đến tay lại mất đi như vậy, Liễu Quảng Anh vô cùng tức giận.
"Ôi chao, chủ nhiệm Liễu à, chị không thể nói như vậy được. Từ đầu chúng ta đã nói rõ là xem mắt trước, có thể thành công hay không còn phải xem ý của Trường Chinh chứ tôi đâu thể quyết định được. Bây giờ vẫn chưa xem mắt, sao có thể nói là hủy hôn? Chị đừng có tùy tiện chụp mũ người khác.”
Lý Nguyệt Nga phản bác lại ngay lập tức. Nếu đây là hủy hôn thì tác phong có vấn đề, đừng nói thằng ba là sĩ quan, cho dù nó chỉ là binh lính bình thường thì cũng không thể bị chụp mũ.
“Hơn nữa, vẫn chưa xem mắt, có thành công hay không lại là chuyện khác. Tại sao anh trai chị với những người khác lại chuẩn bị sẵn của hồi môn luôn rồi? Chẳng lẽ cô gái đó có bệnh gì không tiện nói ra, đang vội gả đi?” Lý Nguyệt Nga cũng không phải người dễ chọc.
Liễu Quảng Anh:...
Còn không vội gả sao.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro