Thập Niên 70: Không Làm Mẹ Kế Đối Chiếu Tổ
Chương 3
2024-10-01 00:58:32
Tưởng Huy vốn không may mắn như Tưởng Hoa, anh bắt đầu công việc với vị trí thực tập sinh, nhưng vì có năng lực nên đã nhanh chóng trở thành nhân viên chính thức, còn được nhận vào làm kỹ sự xây dựng của nhà máy.
Về phần Tưởng Hoa, tuy rằng dựa vào mối quan hệ để được làm nhân viên chính thức, nhưng vì không có năng lực, nên nhiều năm trôi qua vẫn chỉ là nhân viên bình thường. Không bao lâu sau, vợ anh ta vì sinh nở khó khăn mà đột ngột qua đời, Tưởng Hoa vì vậy đành phải đem con về nhờ mẹ vợ chăm sóc.
Trong khi công việc và gia đình của Tưởng Hoa không được suôn sẻ, thì Tưởng Huy lại ngày càng được thăng chức.
Trong lòng Đặng Phượng cảm thấy vô cùng khó chịu, bắt đầu căm ghét cả gia đình Tưởng Huy, nhưng trước mặt Sở Âm Âm lại tỏ vẻ mình là một người mẹ chồng tốt, quan tâm và chăm sóc cô, ngay khi cô bận rộn công việc ở vũ đoàn bà ta cũng rất rộng lượng và đề nghị giúp cô chăm sóc con cái.
Thời buổi này gửi con cái cho cha mẹ chồng chăm sóc là chuyện hết sức bình thường, hơn nữa Đặng Phượng được xem là người có học thức, gia đình họ Tưởng điều kiện cũng tốt, đương nhiên để hai đứa nhỏ nhờ mẹ chồng chăm sóc cũng tốt hơn là mang con tới vũ đoàn, không chỉ có thế, cô còn dành hơn một nửa tiền lương của mình và chồng gửi cho Đặng Phượng để làm chi phí sinh hoạt cho con cái.
Nhưng điều Sở Âm Âm không ngờ tới chính là Đặng Phượng lại suốt ngày sau lưng nói xấu mình và Tưởng Huy với các con của cô, nhằm ly gián gia đình cô, không những thế còn đem tiền mà cô gửi cho các con lén đưa cho Tưởng Hoa tiêu xài.
Con của Tưởng Hoa thì được ăn sung mặc sướng ở nhà họ Tưởng, còn con của cô thì bị ghẻ lạnh và bị gọi là con hoang.
Thời gian trôi qua, sự bất mãn của hai đứa trẻ đối với Sở Âm Âm ngày càng lớn, trong mắt chúng cô thực sự là người mẹ tồi như Đặng Phượng thường nói, đồng thời bà ta đã tạo nên tính cách lỳ lợm cho hai đứa trẻ, dù có chuyện gì cũng im lặng ngậm chặt miệng mà không chịu nói ra.
Thậm chí mỗi lần Sở Âm Âm về nhà, hai đứa trẻ đều lấy cớ để đi ra ngoài vì không muốn đụng mặt cô, những chuyện như vậy, căn bản Sở Âm Âm không hề hay biết.
Sau đó con trai út của cô bị chết đuối, Đặng Phượng liền đổ hết trách nhiệm lên đầu Sở Âm Âm và buộc Tưởng Huy phải ly hôn với cô.
Có ly hôn hay không thì trong sách không viết, mà đã đến nước này, Sở Âm Âm cũng đã đủ bất hạnh rồi, cô không muốn bị đem ra so sánh với nữ chính vô cùng xinh đẹp hạnh phúc nữa, có viết thêm cũng chỉ lãng phí bút mực mà thôi.
Việc ly hôn hay không ly hôn với Sở Âm Âm cũng không còn quan trọng nữa, đối với Tưởng Huy, ký ức của cô về anh có chút mơ hồ, chỉ nhớ rõ ở trong sách thì Tưởng Huy và Văn Tâm Khiết mới xứng đáng nên vợ thành chồng, còn cô chỉ là một kẻ lả lơi ong bướm, trong lòng cảm thấy vô cùng bất mãn khi thấy họ xứng đôi vừa lứa.
Nghĩ đến đây, Sở Âm Âm vô cùng tức giận, trước khi kết hôn, Tưởng Huy đã hứa với cô rằng anh sẽ đối xử tốt với cô cả đời, vậy mà không bao lâu lại bị mê hoặc bởi Văn Tâm Khiết.
Sở Âm Âm là con gái duy nhất trong nhà, bởi vì được cưng chiều từ nhỏ nên tính cách đương nhiên cũng có phần ương bướng.
Kỳ thật Tưởng Huy đi lâu như vậy, trong lòng cô cũng không khỏi oán trách anh.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Về phần Tưởng Hoa, tuy rằng dựa vào mối quan hệ để được làm nhân viên chính thức, nhưng vì không có năng lực, nên nhiều năm trôi qua vẫn chỉ là nhân viên bình thường. Không bao lâu sau, vợ anh ta vì sinh nở khó khăn mà đột ngột qua đời, Tưởng Hoa vì vậy đành phải đem con về nhờ mẹ vợ chăm sóc.
Trong khi công việc và gia đình của Tưởng Hoa không được suôn sẻ, thì Tưởng Huy lại ngày càng được thăng chức.
Trong lòng Đặng Phượng cảm thấy vô cùng khó chịu, bắt đầu căm ghét cả gia đình Tưởng Huy, nhưng trước mặt Sở Âm Âm lại tỏ vẻ mình là một người mẹ chồng tốt, quan tâm và chăm sóc cô, ngay khi cô bận rộn công việc ở vũ đoàn bà ta cũng rất rộng lượng và đề nghị giúp cô chăm sóc con cái.
Thời buổi này gửi con cái cho cha mẹ chồng chăm sóc là chuyện hết sức bình thường, hơn nữa Đặng Phượng được xem là người có học thức, gia đình họ Tưởng điều kiện cũng tốt, đương nhiên để hai đứa nhỏ nhờ mẹ chồng chăm sóc cũng tốt hơn là mang con tới vũ đoàn, không chỉ có thế, cô còn dành hơn một nửa tiền lương của mình và chồng gửi cho Đặng Phượng để làm chi phí sinh hoạt cho con cái.
Nhưng điều Sở Âm Âm không ngờ tới chính là Đặng Phượng lại suốt ngày sau lưng nói xấu mình và Tưởng Huy với các con của cô, nhằm ly gián gia đình cô, không những thế còn đem tiền mà cô gửi cho các con lén đưa cho Tưởng Hoa tiêu xài.
Con của Tưởng Hoa thì được ăn sung mặc sướng ở nhà họ Tưởng, còn con của cô thì bị ghẻ lạnh và bị gọi là con hoang.
Thời gian trôi qua, sự bất mãn của hai đứa trẻ đối với Sở Âm Âm ngày càng lớn, trong mắt chúng cô thực sự là người mẹ tồi như Đặng Phượng thường nói, đồng thời bà ta đã tạo nên tính cách lỳ lợm cho hai đứa trẻ, dù có chuyện gì cũng im lặng ngậm chặt miệng mà không chịu nói ra.
Thậm chí mỗi lần Sở Âm Âm về nhà, hai đứa trẻ đều lấy cớ để đi ra ngoài vì không muốn đụng mặt cô, những chuyện như vậy, căn bản Sở Âm Âm không hề hay biết.
Sau đó con trai út của cô bị chết đuối, Đặng Phượng liền đổ hết trách nhiệm lên đầu Sở Âm Âm và buộc Tưởng Huy phải ly hôn với cô.
Có ly hôn hay không thì trong sách không viết, mà đã đến nước này, Sở Âm Âm cũng đã đủ bất hạnh rồi, cô không muốn bị đem ra so sánh với nữ chính vô cùng xinh đẹp hạnh phúc nữa, có viết thêm cũng chỉ lãng phí bút mực mà thôi.
Việc ly hôn hay không ly hôn với Sở Âm Âm cũng không còn quan trọng nữa, đối với Tưởng Huy, ký ức của cô về anh có chút mơ hồ, chỉ nhớ rõ ở trong sách thì Tưởng Huy và Văn Tâm Khiết mới xứng đáng nên vợ thành chồng, còn cô chỉ là một kẻ lả lơi ong bướm, trong lòng cảm thấy vô cùng bất mãn khi thấy họ xứng đôi vừa lứa.
Nghĩ đến đây, Sở Âm Âm vô cùng tức giận, trước khi kết hôn, Tưởng Huy đã hứa với cô rằng anh sẽ đối xử tốt với cô cả đời, vậy mà không bao lâu lại bị mê hoặc bởi Văn Tâm Khiết.
Sở Âm Âm là con gái duy nhất trong nhà, bởi vì được cưng chiều từ nhỏ nên tính cách đương nhiên cũng có phần ương bướng.
Kỳ thật Tưởng Huy đi lâu như vậy, trong lòng cô cũng không khỏi oán trách anh.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro