Thập Niên 70: Kiều Nữ Dính Lấy Trung Khuyển Cục Mịch
Ở Đâu Ra Nhiều...
Đường A Dao
2024-11-22 16:27:19
Phó Cảnh Hữu kịp thời đáp lại, giọng nói trầm trầm: “Không ai dám.”
Lương thực trồng trong ruộng là tài sản tập thể được công nhận. Nếu như có người đến trộm thì cho dù người trong đội đó không phát hiện ra mà đội khác phát hiện ra thì cũng sẽ tố cáo.
Một khi bị phát hiện và tố cáo thì sẽ bị trừng phạt rất nghiêm trọng, không có mấy người bí quá hóa liều dám làm vậy.
Nhắc đến đội sản xuất khác, Phó Cảnh Hữu hất cằm về phía con kênh đối diện: “Nhìn thấy phía đối diện không? Đó là đội sản xuất số ba.”
Lục Diểu nhìn theo hướng ánh mắt anh.
Bọn họ đang đi trên bờ, bên phải là kênh thoát nước, bên kia kênh là vùng đất hoang mọc đầy cây cối, nhìn về phía bên kia thì đúng là nhìn thấy đồng ruộng được cày bừa rất bằng phẳng.
Phó Cảnh Hữu lại quay mặt, nhìn về phía ngọn đồi cao phía bên trái cách đó không xa: “Bên kia là đội số một, đại đa số đội số một là người trên núi… dù sao nếu gặp phải người của đội số một, tốt nhất là tránh đi.”
Lục Diểu ‘à’ một tiếng, yên lặng nhớ lại, sau đó lại tò mò hỏi: “Vì sao vậy?”
Phó Cảnh Hữu hơi cao giọng, nói: “Cứ tránh đi là được, ở đâu ra nhiều vì sao như vậy?”
Lục Diểu vung nhánh cây trong tay ra, giậm chân ì lại không chịu đi.
Phó Cảnh Hữu đành phải lùi về phía sau dỗ dành cô: “Người trên núi không dễ tiếp xúc, tránh đi không xấu. Đi nhanh chút đi, nóng sắp chết rồi.”
Lục Diểu hừ hừ hai tiếng, lại nắm chặt nhánh cây mà anh đưa qua một lần nữa, đáp: “Không dễ tiếp xúc thì không dễ tiếp xúc, anh nói thẳng là được rồi, cái này thì có gì mà che giấu!”
Phó Cảnh Hữu yên lặng đi tới phía trước, không đáp lại cô.
==
Ruộng phải làm việc khoảng chừng hai mẫu, chia thành hai khối liền nhau, trong ruộng là một luống ngô, một luống đậu nành, trồng xen kẽ.
Ở phương Nam có ít vùng đất bằng phẳng, hai mẫu đất này coi như ngoại lệ, hơn nữa một bên còn dựa vào dưới chân núi, bên kia cách kênh nước rất gần, ở giữa là dốc rộng khoảng hai mét.
Có bóng cây lại có nguồn nước, thật sự là làm việc đỡ hơn vùng ruộng trước đó rất nhiều.
Phó Cảnh Hữu treo giỏ trúc lên trên cây, trước tiên cầm theo thuổng sắt, cuốc vạt đất phía bên kia.
Phía đó gần rìa ngoài, cơ bản là không có chút bóng cây nào.
Phó Cảnh Hữu làm việc nhanh nhẹn, Lục Diểu cũng không thể câu giờ, cũng nhấc cuốc lên làm từng chút từng chút.
Cây ngô đã gieo mầm từ tháng tư, lúc này độ cao đã qua đầu gối, bởi vì trồng để lại khoảng cách nên việc hăm sóc tương đối thuận tiên.
Về phần cây đậu nành, thời gian gieo hạt muộn hơn ngô một chút, lúc này mới mọc cây con cao mười mấy centimet, trồng ở khoảng cách gần nhau nhưng do cây còn chưa mọc xòe ra nên cũng dễ chăm sóc.
Lục Diểu chăm chú chậm rãi làm việc.
Phó Cảnh Hữu không yên tâm, trong lúc đó quay đầu lại mấy lần nhìn cô, thấy cô chăm chỉ làm việc thì trong lòng anh hơi có chút kinh ngạc.
Chăm chỉ cũng là rất tốt, không làm người khác khó chịu.
Lại nhìn Lục Diểu một cái, nhân lúc mặt trời vẫn còn chưa chói lắm, Phó Cảnh Hữu cúi đầu xuống tiếp tục làm việc.
Lương thực trồng trong ruộng là tài sản tập thể được công nhận. Nếu như có người đến trộm thì cho dù người trong đội đó không phát hiện ra mà đội khác phát hiện ra thì cũng sẽ tố cáo.
Một khi bị phát hiện và tố cáo thì sẽ bị trừng phạt rất nghiêm trọng, không có mấy người bí quá hóa liều dám làm vậy.
Nhắc đến đội sản xuất khác, Phó Cảnh Hữu hất cằm về phía con kênh đối diện: “Nhìn thấy phía đối diện không? Đó là đội sản xuất số ba.”
Lục Diểu nhìn theo hướng ánh mắt anh.
Bọn họ đang đi trên bờ, bên phải là kênh thoát nước, bên kia kênh là vùng đất hoang mọc đầy cây cối, nhìn về phía bên kia thì đúng là nhìn thấy đồng ruộng được cày bừa rất bằng phẳng.
Phó Cảnh Hữu lại quay mặt, nhìn về phía ngọn đồi cao phía bên trái cách đó không xa: “Bên kia là đội số một, đại đa số đội số một là người trên núi… dù sao nếu gặp phải người của đội số một, tốt nhất là tránh đi.”
Lục Diểu ‘à’ một tiếng, yên lặng nhớ lại, sau đó lại tò mò hỏi: “Vì sao vậy?”
Phó Cảnh Hữu hơi cao giọng, nói: “Cứ tránh đi là được, ở đâu ra nhiều vì sao như vậy?”
Lục Diểu vung nhánh cây trong tay ra, giậm chân ì lại không chịu đi.
Phó Cảnh Hữu đành phải lùi về phía sau dỗ dành cô: “Người trên núi không dễ tiếp xúc, tránh đi không xấu. Đi nhanh chút đi, nóng sắp chết rồi.”
Lục Diểu hừ hừ hai tiếng, lại nắm chặt nhánh cây mà anh đưa qua một lần nữa, đáp: “Không dễ tiếp xúc thì không dễ tiếp xúc, anh nói thẳng là được rồi, cái này thì có gì mà che giấu!”
Phó Cảnh Hữu yên lặng đi tới phía trước, không đáp lại cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
==
Ruộng phải làm việc khoảng chừng hai mẫu, chia thành hai khối liền nhau, trong ruộng là một luống ngô, một luống đậu nành, trồng xen kẽ.
Ở phương Nam có ít vùng đất bằng phẳng, hai mẫu đất này coi như ngoại lệ, hơn nữa một bên còn dựa vào dưới chân núi, bên kia cách kênh nước rất gần, ở giữa là dốc rộng khoảng hai mét.
Có bóng cây lại có nguồn nước, thật sự là làm việc đỡ hơn vùng ruộng trước đó rất nhiều.
Phó Cảnh Hữu treo giỏ trúc lên trên cây, trước tiên cầm theo thuổng sắt, cuốc vạt đất phía bên kia.
Phía đó gần rìa ngoài, cơ bản là không có chút bóng cây nào.
Phó Cảnh Hữu làm việc nhanh nhẹn, Lục Diểu cũng không thể câu giờ, cũng nhấc cuốc lên làm từng chút từng chút.
Cây ngô đã gieo mầm từ tháng tư, lúc này độ cao đã qua đầu gối, bởi vì trồng để lại khoảng cách nên việc hăm sóc tương đối thuận tiên.
Về phần cây đậu nành, thời gian gieo hạt muộn hơn ngô một chút, lúc này mới mọc cây con cao mười mấy centimet, trồng ở khoảng cách gần nhau nhưng do cây còn chưa mọc xòe ra nên cũng dễ chăm sóc.
Lục Diểu chăm chú chậm rãi làm việc.
Phó Cảnh Hữu không yên tâm, trong lúc đó quay đầu lại mấy lần nhìn cô, thấy cô chăm chỉ làm việc thì trong lòng anh hơi có chút kinh ngạc.
Chăm chỉ cũng là rất tốt, không làm người khác khó chịu.
Lại nhìn Lục Diểu một cái, nhân lúc mặt trời vẫn còn chưa chói lắm, Phó Cảnh Hữu cúi đầu xuống tiếp tục làm việc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro