Thập Niên 70: Kiều Nữ Dính Lấy Trung Khuyển Cục Mịch
Trần Diệu Diệu...
Đường A Dao
2024-11-22 16:27:19
Trần Quế Phân thấy hai người nghe rất nghiêm túc thì bật cười: “Năm nay đội trồng rất nhiều ngô, đậu nành, trước mắt thì thời điểm này là lúc cần phải nhổ cỏ.”
“Sau đó là tưới nước và dọn sạch mương, thu hoạch khoai tây vụ xuân, sau mấy ngày nữa thì có việc cấy mầm bông…”
Trần Quế Phân liệt kê ra những công việc có vẻ tương đối nhẹ nhàng, nói xong thì mỉm cười nhìn hai người Lục Diểu.”
Lục Diểu cũng không nhăn nhó, trực tiếp đi vào chủ đề chính: “Thím ơi, trước đây cháu ở nhà không phải làm gò, cũng không biết nhiều thứ, nhưng mà cháu có thể học, ngày mai có thể sắp xếp cho bọn cháu một vài công việc đơn giản chút được không ạ?”
Cuộc sống giàu có trước đây không những mở mang tầm mắt cho Lục Diểu, mà càng dạy cho cô nhìn người như thế nào.
Từ khi gọi Trần Quế Phân là ‘thím’, một loạt cử chỉ của Trần Quế Phân đều được Lục Diểu thu hết vào trong mắt, nói chung là cô đã đoán được tính cách của Trần Quế Phân.
Hơn nữa đã nói đến bước này rồi, không phải là mục đích của các cô rõ ràng lắm rồi sao?
Muốn thì phải cố gắng, vừa muốn mà vừa giả vờ, õng à õng ẹo ngược lại sẽ chỉ làm cho người ta phản cảm mà thôi.
Không nói đến Trần Quế Phân nghĩ như thế nào, mà ngay cả bản thân Lục Diểu, cô cũng ghét nhất là kiểu người như thế.
Trần Quế Phân hòa nhã gật đầu: “Đều là chuyện nhỏ, mấy việc thím vừa nói đó, các cháu muốn làm gì?”
==
Khó có thể tưởng tượng là chuyện làm cô phát sầu nửa ngày lại có thể giải quyết dễ dàng như vậy. Trên đường trở về, Nhâm Băng Tâm vui vẻ nhảy nhót cả quãng đường.
“Diểu Diểu, rốt cục là lúc đó cậu đã nói gì vậy? Tớ đã từng nghe thanh niên trí thức trở lại thành phố chỗ tớ nói, những việc như nhổ cỏ, cho heo ăn các kiểu trong đội sản xuất sẽ không tới lượt người ngoài đâu, rốt cục là cậu đã nói gì vậy? Sao thím Quế Phân lại đồng ý dễ dàng như thế?”
Nhâm Băng Tâm rất khó hiểu, nhưng chuyện này cũng không hề ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của cô ấy.
Thậm chí bởi vì vui vẻ quá, xưng hô của cô ấy với Lục Diểu cũng từ ‘Lục Diểu’ thành ‘Diểu Diểu’.
“Thì ăn ngay nói thật thôi.” Đổi chỗ, Lục Diểu núp dưới bóng cô ấy đi về, nói: “Nếu phải nói đặc biệt thì có lẽ chính là chân thành đó.”
Nghĩ thì chơi cùng Nhâm Băng Tâm cũng coi là vui vẻ, Lục Diểu uể oải ngước mắt nhìn cô ấy: “Nhâm Băng Tâm, tôi không ngại chia sẻ điều tốt với bạn bè, nhưng tôi hy vọng bạn bè của tôi là người thật thà và chân thành, cậu hiểu ý tôi không?”
“He he, cậu yên tâm đi!” Nụ cười của Nhâm Băng Tâm trong sáng mà đơn thuần: “Tớ cũng không thích làm mấy chuyện vòng vòng vèo vèo kia!”
Lục Diểu thu hồi ánh mắt, mặt trời chói sáng rực rỡ trước mặt, cô yếu ớt thúc giục: “Đi nhanh một chút đi, nóng chết đi được.”
“Tớ đi nhanh mà? Là do cậu cứ đòi đi ké dưới bóng tớ nên tớ mới đi chậm ấy!”
==
Buổi chiều, nhóm thanh niên trí thức lâu năm vẫn tranh thủ làm việc, trong số những thanh niên trí thức mới tới, nữ giới quen thân nhanh hơn một chút, cho nên trong nhà luôn rất náo nhiệt.
“Sau đó là tưới nước và dọn sạch mương, thu hoạch khoai tây vụ xuân, sau mấy ngày nữa thì có việc cấy mầm bông…”
Trần Quế Phân liệt kê ra những công việc có vẻ tương đối nhẹ nhàng, nói xong thì mỉm cười nhìn hai người Lục Diểu.”
Lục Diểu cũng không nhăn nhó, trực tiếp đi vào chủ đề chính: “Thím ơi, trước đây cháu ở nhà không phải làm gò, cũng không biết nhiều thứ, nhưng mà cháu có thể học, ngày mai có thể sắp xếp cho bọn cháu một vài công việc đơn giản chút được không ạ?”
Cuộc sống giàu có trước đây không những mở mang tầm mắt cho Lục Diểu, mà càng dạy cho cô nhìn người như thế nào.
Từ khi gọi Trần Quế Phân là ‘thím’, một loạt cử chỉ của Trần Quế Phân đều được Lục Diểu thu hết vào trong mắt, nói chung là cô đã đoán được tính cách của Trần Quế Phân.
Hơn nữa đã nói đến bước này rồi, không phải là mục đích của các cô rõ ràng lắm rồi sao?
Muốn thì phải cố gắng, vừa muốn mà vừa giả vờ, õng à õng ẹo ngược lại sẽ chỉ làm cho người ta phản cảm mà thôi.
Không nói đến Trần Quế Phân nghĩ như thế nào, mà ngay cả bản thân Lục Diểu, cô cũng ghét nhất là kiểu người như thế.
Trần Quế Phân hòa nhã gật đầu: “Đều là chuyện nhỏ, mấy việc thím vừa nói đó, các cháu muốn làm gì?”
==
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khó có thể tưởng tượng là chuyện làm cô phát sầu nửa ngày lại có thể giải quyết dễ dàng như vậy. Trên đường trở về, Nhâm Băng Tâm vui vẻ nhảy nhót cả quãng đường.
“Diểu Diểu, rốt cục là lúc đó cậu đã nói gì vậy? Tớ đã từng nghe thanh niên trí thức trở lại thành phố chỗ tớ nói, những việc như nhổ cỏ, cho heo ăn các kiểu trong đội sản xuất sẽ không tới lượt người ngoài đâu, rốt cục là cậu đã nói gì vậy? Sao thím Quế Phân lại đồng ý dễ dàng như thế?”
Nhâm Băng Tâm rất khó hiểu, nhưng chuyện này cũng không hề ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của cô ấy.
Thậm chí bởi vì vui vẻ quá, xưng hô của cô ấy với Lục Diểu cũng từ ‘Lục Diểu’ thành ‘Diểu Diểu’.
“Thì ăn ngay nói thật thôi.” Đổi chỗ, Lục Diểu núp dưới bóng cô ấy đi về, nói: “Nếu phải nói đặc biệt thì có lẽ chính là chân thành đó.”
Nghĩ thì chơi cùng Nhâm Băng Tâm cũng coi là vui vẻ, Lục Diểu uể oải ngước mắt nhìn cô ấy: “Nhâm Băng Tâm, tôi không ngại chia sẻ điều tốt với bạn bè, nhưng tôi hy vọng bạn bè của tôi là người thật thà và chân thành, cậu hiểu ý tôi không?”
“He he, cậu yên tâm đi!” Nụ cười của Nhâm Băng Tâm trong sáng mà đơn thuần: “Tớ cũng không thích làm mấy chuyện vòng vòng vèo vèo kia!”
Lục Diểu thu hồi ánh mắt, mặt trời chói sáng rực rỡ trước mặt, cô yếu ớt thúc giục: “Đi nhanh một chút đi, nóng chết đi được.”
“Tớ đi nhanh mà? Là do cậu cứ đòi đi ké dưới bóng tớ nên tớ mới đi chậm ấy!”
==
Buổi chiều, nhóm thanh niên trí thức lâu năm vẫn tranh thủ làm việc, trong số những thanh niên trí thức mới tới, nữ giới quen thân nhanh hơn một chút, cho nên trong nhà luôn rất náo nhiệt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro