Thập Niên 70: Kiều Nữ Dính Lấy Trung Khuyển Cục Mịch
Vườn Rau, Làm V...
Đường A Dao
2024-11-22 16:27:19
Bởi vì nguyên nhân này, cho dù ở ngoài không ai nói công khai, nhưng sau lưng thì mọi người đều biết Phó Cảnh Hữu không giống các xã viên trong thôn Đại Hà.
Nhóm xã viên là nông dân nghèo mà vinh quang, nhưng Phó Cảnh Hữu không phải.
Thậm chí Phó Cảnh Hữu đã chuẩn bị sẵn sàng, tí nữa Lục Diểu phát hiện xuất thân mờ ám của anh sẽ chán ghét xa lánh anh như thế nào.
Tâm trạng Phó Cảnh Hữu trầm xuống, nhưng anh không đợi được lời chất vấn của Lục Diểu, trái lại còn bị hỏi vấn đề không liên quan chút nào.
“Táo nhà anh ăn ngon không?”
Phó Cảnh Hữu lắc đầu, quay người lại hỏi với vẻ không thể tin nổi: “Cái gì?”
“Cái gì cái gì? Tôi nói với anh anh không để ý mà nghe à?”
Lục Diểu nhíu mày hừ hừ, không vui bĩu môi nhìn về phía nhà họ Phó: “Tôi hỏi anh cây táo trước cửa nhà anh có ngọt không!”
Trước cửa nhà họ Phó không có vườn, nhưng có một mảnh đất bằng phẳng, trong đó có trồng ba cây táo rất cao.
Mùa này vẫn chưa đến mùa táo chín, nhưng nhìn từng chùm quả trĩu trịt trên cây, Lục Diểu đã bắt đầu mong chờ.
Cũng không phải vì cô thèm ăn đâu…
Ở đây khẩu phần lương thực đều rất ít, càng đừng đề cập đến hoa quả, ăn vặt các kiểu. Cô muốn đợi táo chín ăn thử một chút, cái này cũng không quá đáng đâu đúng không?
Phó Cảnh Hữu liếc nhìn cô một cái bằng ánh mắt sâu xa, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Ngôi nhà sau mấy cái cây, cô nhìn thấy không?”
Lục Diểu liếc mắt nhìn ngôi nhà: “Sao, anh muốn khoe nhà anh à?”
“...”
Lục Diểu không muốn thảo luận đề tài này.
Ký túc xá thanh niên trí thức xây bằng gạch mộc, vừa thấp vừa cũ, lúc ngủ có từng mảnh đất vụn rơi xuống đã khiến cô đủ khó chịu rồi.
Nhà họ Phó đẹp hơn ký túc xá thanh niên trí thức không biết gấp mấy lần, nhưng như vậy thì sao?
Cũng không phải nhà cô, cô cũng không thể vào đó ở được.
Lục Diểu nhếch đôi môi đỏ mọng của mình, giậm chân đi về phía trước.
Sắc mặt cô đổi đi đổi lại, một ngày không biết thay đổi bao nhiêu lần.
Phó Cảnh Hữu không đoán ra rốt cuộc là cô đang suy nghĩ điều gì, càng không biết vì sao cô lại nổi cáu, chỉ có thể yên lặng đi theo sau lưng cô, nói: “Táo phải chờ đến thời điểm giữa hè mới ngọt.”
Bước chân Lục Diểu có chút chậm lại, nhưng vẫn không dừng bước.
Phó Cảnh Hữu nói tiếp: “Nếu như cô muốn ăn, đến lúc đó tôi hái cho cô.”
Lục Diểu nghiêng đầu nhìn anh, hai con ngươi đen nhánh như phản chiếu dáng vẻ bối rối của anh: “Thật sao?”
“Ừ.” Phó Cảnh Hữu nhẹ nhàng gật đầu.
Lục Diểu cong cong khóe môi, cười rất trong veo xinh đẹp: “Nể mặt anh cư xử biết điều như vậy, Phó Tiểu Lục, tôi phải kết bạn với anh!”
Phó Cảnh Hữu bỗng nhiên lại nhếch môi, im lặng không nói gì.
“Sao thế, anh còn không muốn làm bạn với tôi à?”
Lục Diểu nhướng mày, có chút không vui.
Trước đây một số người muốn làm bạn với cô, có người nào không xin xỏ dỗ dành cô?
Đến lượt Phó Cảnh Hữu, anh còn không muốn?
Bàn tay to của Phó Cảnh Hữu cuộn chặt, rầu rĩ đáp: “Tôi không có ý đó.”
Lục Diểu lập tức vui vẻ trở lại: “Vậy thì được rồi.”
Nhóm xã viên là nông dân nghèo mà vinh quang, nhưng Phó Cảnh Hữu không phải.
Thậm chí Phó Cảnh Hữu đã chuẩn bị sẵn sàng, tí nữa Lục Diểu phát hiện xuất thân mờ ám của anh sẽ chán ghét xa lánh anh như thế nào.
Tâm trạng Phó Cảnh Hữu trầm xuống, nhưng anh không đợi được lời chất vấn của Lục Diểu, trái lại còn bị hỏi vấn đề không liên quan chút nào.
“Táo nhà anh ăn ngon không?”
Phó Cảnh Hữu lắc đầu, quay người lại hỏi với vẻ không thể tin nổi: “Cái gì?”
“Cái gì cái gì? Tôi nói với anh anh không để ý mà nghe à?”
Lục Diểu nhíu mày hừ hừ, không vui bĩu môi nhìn về phía nhà họ Phó: “Tôi hỏi anh cây táo trước cửa nhà anh có ngọt không!”
Trước cửa nhà họ Phó không có vườn, nhưng có một mảnh đất bằng phẳng, trong đó có trồng ba cây táo rất cao.
Mùa này vẫn chưa đến mùa táo chín, nhưng nhìn từng chùm quả trĩu trịt trên cây, Lục Diểu đã bắt đầu mong chờ.
Cũng không phải vì cô thèm ăn đâu…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ở đây khẩu phần lương thực đều rất ít, càng đừng đề cập đến hoa quả, ăn vặt các kiểu. Cô muốn đợi táo chín ăn thử một chút, cái này cũng không quá đáng đâu đúng không?
Phó Cảnh Hữu liếc nhìn cô một cái bằng ánh mắt sâu xa, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Ngôi nhà sau mấy cái cây, cô nhìn thấy không?”
Lục Diểu liếc mắt nhìn ngôi nhà: “Sao, anh muốn khoe nhà anh à?”
“...”
Lục Diểu không muốn thảo luận đề tài này.
Ký túc xá thanh niên trí thức xây bằng gạch mộc, vừa thấp vừa cũ, lúc ngủ có từng mảnh đất vụn rơi xuống đã khiến cô đủ khó chịu rồi.
Nhà họ Phó đẹp hơn ký túc xá thanh niên trí thức không biết gấp mấy lần, nhưng như vậy thì sao?
Cũng không phải nhà cô, cô cũng không thể vào đó ở được.
Lục Diểu nhếch đôi môi đỏ mọng của mình, giậm chân đi về phía trước.
Sắc mặt cô đổi đi đổi lại, một ngày không biết thay đổi bao nhiêu lần.
Phó Cảnh Hữu không đoán ra rốt cuộc là cô đang suy nghĩ điều gì, càng không biết vì sao cô lại nổi cáu, chỉ có thể yên lặng đi theo sau lưng cô, nói: “Táo phải chờ đến thời điểm giữa hè mới ngọt.”
Bước chân Lục Diểu có chút chậm lại, nhưng vẫn không dừng bước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phó Cảnh Hữu nói tiếp: “Nếu như cô muốn ăn, đến lúc đó tôi hái cho cô.”
Lục Diểu nghiêng đầu nhìn anh, hai con ngươi đen nhánh như phản chiếu dáng vẻ bối rối của anh: “Thật sao?”
“Ừ.” Phó Cảnh Hữu nhẹ nhàng gật đầu.
Lục Diểu cong cong khóe môi, cười rất trong veo xinh đẹp: “Nể mặt anh cư xử biết điều như vậy, Phó Tiểu Lục, tôi phải kết bạn với anh!”
Phó Cảnh Hữu bỗng nhiên lại nhếch môi, im lặng không nói gì.
“Sao thế, anh còn không muốn làm bạn với tôi à?”
Lục Diểu nhướng mày, có chút không vui.
Trước đây một số người muốn làm bạn với cô, có người nào không xin xỏ dỗ dành cô?
Đến lượt Phó Cảnh Hữu, anh còn không muốn?
Bàn tay to của Phó Cảnh Hữu cuộn chặt, rầu rĩ đáp: “Tôi không có ý đó.”
Lục Diểu lập tức vui vẻ trở lại: “Vậy thì được rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro