Thập Niên 70: Kiều Nữ Dính Lấy Trung Khuyển Cục Mịch
Xinh Lắm Rồi 2
Đường A Dao
2024-11-22 16:27:19
Cô lấy ra đếm, phần lớn là một hào hai hào, số ít là mấy tờ hai tệ, mười tệ, tất cả cộng lại vừa khéo hai mươi tệ.
Cũng có một ít phiếu, trong đó có hai phiếu nửa cân điểm tâm, hai phiếu nửa cân đường, ba phiếu hai thước vải, còn lại những cái lặt vặt khác là phiếu dầu, phiếu lương thực, Lục Diểu cũng không đếm kỹ số lượng.
Dưới phiếu điểm tâm có viết ngày thời hạn là mùng chín tháng sáu, Lục Diểu đoán hẳn cái này cũng có thời hạn.
Kiểm tra kỹ lại thì phát hiện trên phiếu vải cũng có ngày, thời hạn là cuối năm, Lục Diểu cũng không quan tâm lắm, chỉ lấy phiếu điểm tâm ra, nghĩ xem lúc nào rảnh thì muốn dùng luôn trong thời hạn, miễn để lãng phí.
Tiền giấy thì gấp gọn để vào chỗ cũ, sau đó như nghĩ thêm gì đó, Lục Diểu lại kéo dây thừng ở miệng túi ra.
Cô lấy năm tệ tiền lẻ nhét vào một góc rương, còn phần lớn thì vẫn để lại chỗ cũ, lúc này Lục Diểu mới khóa cái rương lại lần nữa.
Ván giường rất cứng, ở giữa còn có mấy cái khe hở có to có nhỏ, trên giường chỉ có một tấm ga giường mỏng, đêm đến đi ngủ nếu xoay người sẽ vàng lên tiếng ‘kẽo cà kẽo kẹt’.
Cô đẩy rương vào dưới giường, hôm qua cả đêm cô đều không ngủ ngon, Lục Diểu đạp giày rồi leo lên giường, để không cọ vào bức tường gạch thô, cô cẩn thận nằm xuống phía ngoài cạnh giường.
Gió thổi nhè nhẹ, lùm cây sum suê che đi ánh nắng chói chang.
Dưới mái hiên, chim én một lúc lại về tổ, một lúc lại vỗ cánh bay đi trên bầu trời rộng lớn.
Lồng ngực Lục Diểu nhấp nhô có quy luật, hô hấp nhẹ nhàng, dưới tình trạng thiếu ngủ thì cho dù có yếu tố môi trường không phù hợp thì một giấc ngủ này cũng ngủ rất ngon.
==
Đến khi tỉnh lại thì ánh sáng ngoài cửa sổ đã chập tối, thỉnh thoảng ngoài cửa lại truyền đến tiếng cười nói khe khẽ, Lục Diểu mơ hồ bò dậy, đi giày vào rồi đi ra ngoài.
Nhóm thanh niên trí thức lâu năm cũng đã trở về, cấy mạ cả ngày, lúc này bọn họ đang rửa chân dinh bùn ở hồ nước bên cạnh phiến đá đằng kia.
Nhìn qua cách khe hở của bóng cây, Lục Diểu lại trở lại phòng khách một lần nữa.
Mấy người Nhâm Băng Tâm đang ở trong phòng bếp, giờ này chắc là đang làm cơm tối.
Lục Diểu nhíu mày, cô cẩm một cái ghế đẩu nhỏ, sau khi đi vào phòng bếp thì tìm một góc ngồi xuống.
Mặc dù nguyên thân có xuất thân tốt, nhưng mà quan hệ gia đình lại khá rối loạn.
Hơn nữa ở đây cũng không phải là thế giới cũ của cô, xảy ra chuyện cũng sẽ không có ai bảo vệ cô, có một số kỹ năng sinh tồn trước đây không dùng được, lúc này đều phải học.
Cô cũng không muốn một ngày nào đó trong tương lai, vì chút chuyện nhỏ như vậy mà phải cầu xin người khác.
Nhâm Băng Tâm nhóm lửa, Lục Diểu nhìn rất nghiêm túc.
Cảnh Tiểu Vân xào rau dùng bao nhiêu dầu, Lục Diểu cũng nhìn chăm chú.
Cô ngồi ở đó, một lúc đầu quay bên này, một lát sau lại quay đầu sang bên kia, giống như em bé ngoan bị ép phải ngồi yên không động đậy.
Cảnh Tiểu Vân bật cười, cắt một miếng khoai lang đưa cho cô, giọng điệu cũng như dỗ trẻ con: “Ăn đi này.”
Cũng có một ít phiếu, trong đó có hai phiếu nửa cân điểm tâm, hai phiếu nửa cân đường, ba phiếu hai thước vải, còn lại những cái lặt vặt khác là phiếu dầu, phiếu lương thực, Lục Diểu cũng không đếm kỹ số lượng.
Dưới phiếu điểm tâm có viết ngày thời hạn là mùng chín tháng sáu, Lục Diểu đoán hẳn cái này cũng có thời hạn.
Kiểm tra kỹ lại thì phát hiện trên phiếu vải cũng có ngày, thời hạn là cuối năm, Lục Diểu cũng không quan tâm lắm, chỉ lấy phiếu điểm tâm ra, nghĩ xem lúc nào rảnh thì muốn dùng luôn trong thời hạn, miễn để lãng phí.
Tiền giấy thì gấp gọn để vào chỗ cũ, sau đó như nghĩ thêm gì đó, Lục Diểu lại kéo dây thừng ở miệng túi ra.
Cô lấy năm tệ tiền lẻ nhét vào một góc rương, còn phần lớn thì vẫn để lại chỗ cũ, lúc này Lục Diểu mới khóa cái rương lại lần nữa.
Ván giường rất cứng, ở giữa còn có mấy cái khe hở có to có nhỏ, trên giường chỉ có một tấm ga giường mỏng, đêm đến đi ngủ nếu xoay người sẽ vàng lên tiếng ‘kẽo cà kẽo kẹt’.
Cô đẩy rương vào dưới giường, hôm qua cả đêm cô đều không ngủ ngon, Lục Diểu đạp giày rồi leo lên giường, để không cọ vào bức tường gạch thô, cô cẩn thận nằm xuống phía ngoài cạnh giường.
Gió thổi nhè nhẹ, lùm cây sum suê che đi ánh nắng chói chang.
Dưới mái hiên, chim én một lúc lại về tổ, một lúc lại vỗ cánh bay đi trên bầu trời rộng lớn.
Lồng ngực Lục Diểu nhấp nhô có quy luật, hô hấp nhẹ nhàng, dưới tình trạng thiếu ngủ thì cho dù có yếu tố môi trường không phù hợp thì một giấc ngủ này cũng ngủ rất ngon.
==
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đến khi tỉnh lại thì ánh sáng ngoài cửa sổ đã chập tối, thỉnh thoảng ngoài cửa lại truyền đến tiếng cười nói khe khẽ, Lục Diểu mơ hồ bò dậy, đi giày vào rồi đi ra ngoài.
Nhóm thanh niên trí thức lâu năm cũng đã trở về, cấy mạ cả ngày, lúc này bọn họ đang rửa chân dinh bùn ở hồ nước bên cạnh phiến đá đằng kia.
Nhìn qua cách khe hở của bóng cây, Lục Diểu lại trở lại phòng khách một lần nữa.
Mấy người Nhâm Băng Tâm đang ở trong phòng bếp, giờ này chắc là đang làm cơm tối.
Lục Diểu nhíu mày, cô cẩm một cái ghế đẩu nhỏ, sau khi đi vào phòng bếp thì tìm một góc ngồi xuống.
Mặc dù nguyên thân có xuất thân tốt, nhưng mà quan hệ gia đình lại khá rối loạn.
Hơn nữa ở đây cũng không phải là thế giới cũ của cô, xảy ra chuyện cũng sẽ không có ai bảo vệ cô, có một số kỹ năng sinh tồn trước đây không dùng được, lúc này đều phải học.
Cô cũng không muốn một ngày nào đó trong tương lai, vì chút chuyện nhỏ như vậy mà phải cầu xin người khác.
Nhâm Băng Tâm nhóm lửa, Lục Diểu nhìn rất nghiêm túc.
Cảnh Tiểu Vân xào rau dùng bao nhiêu dầu, Lục Diểu cũng nhìn chăm chú.
Cô ngồi ở đó, một lúc đầu quay bên này, một lát sau lại quay đầu sang bên kia, giống như em bé ngoan bị ép phải ngồi yên không động đậy.
Cảnh Tiểu Vân bật cười, cắt một miếng khoai lang đưa cho cô, giọng điệu cũng như dỗ trẻ con: “Ăn đi này.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro