Cô ấy có chút đ...
Tố Muội Bình Sinh
2024-09-11 09:41:57
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô gái trong thôn này mỗi lần trang điểm là lại càng xấu hơn lần trước. Anh Ngọc xui xẻo lắm mới phải ngày nào cũng nhìn người vợ như vậy.
“Hai cân mì, năm lạng đường, ba lạng dầu, hai lạng thịt, cảm ơn đồng chí!” Diệp Thanh Thủy nói dõng dạc.
Cô mua được lương thực với dầu rồi thì nhanh chóng rời khỏi hàng, lúc lên xe, bụng của Diệp Thanh Thủy bị đói suốt đêm phát ra tiếng ùng ục ùng ục. Cô xoa bụng, chịu đựng cơn đói chạy về nhà.
Trong cửa hàng bán lẻ, Trương Viện Triều nắm chặt bánh bao vẫn còn hơi âm ấm trong tay, trong lòng hậm hực nghĩ: Tuyệt đối không thể trúng viên đạn bọc đường của kẻ địch.
Một chút ơn huệ nhỏ sao có thể mua chuộc được anh ta chứ? Chẳng qua, anh ta cũng muốn nhìn thử xem cô gái thôn quê kia tặng anh bánh bao gì. Hình như lãng phí lương thực không tốt lắm. Vì thế…… Anh quyết định nhịn đau ăn viên đạn bọc đường do kẻ địch đưa đến.
Sau đó, anh mở giấy bọc ra hít một hơi thật sâu.
Hương thơm ngọt ngào của bánh bao đậu quấn lấy anh ta, lại cắn thêm một miếng, vị ngọt dịu nhẹ nhào tràn ra như dòng cát lún mềm mại, giống cơn mưa rào đang xoa dịu sa mạc khô cằn lâu ngày. Đầu lưỡi chưa từng được thưởng thức mỹ vị như được an ủi, đây là một loại cảm giác chưa từng có.
Cuối cùng, vẻ mặt thèm nhỏ dãi của khách hàng xếp hàng mua lương thực đói bụng liên tục nhìn về phía Trương Viện Triều, nhìn hết toàn bộ quá trình anh ta vui vẻ thỏa mãn ăn hết bánh bao.
Rất tức giận nhưng lại không thể nói được câu nào!
……
Lúc Diệp Thanh Thủy chạy về đến nhà, trời từ tờ mờ tối đã sáng hẳn.
Bởi vì do ngày nghỉ nông nên các xã viên của công xã không phải làm việc. Vì thế thanh niên trí thức đến từ thành phố không cần dậy sớm. Diệp Thanh Thủy rửa mặt sạch sẽ, lúc cô rón ra rón rén chui vào ổ chăn, Tạ Đình Ngọc vẫn chưa tỉnh dậy.
Cô nhìn Tạ Đình Ngọc, trên đầu người đàn ông đang ngủ say sưa có một sợi tóc bị vểnh lên, nhìn hơi ngốc, bớt đi vẻ nghiêm túc đứng đắn ban ngày. Dưới ánh nắng sớm mơ màng, khuôn mặt của anh như được ông trời ưu ái, phơi cả mùa hè vẫn trắng trẻo thanh tú hơn con gái. Diệp Thanh Thủy nhìn gương mặt bị cháy nắng của mình trong gương, không nhịn được hâm mộ.
Diệp Thanh Thủy có cảm giác vừa ngả đầu ngủ đã đến giờ ăn cơm trưa, rửa mặt xong, tay chân cô nhanh nhẹn làm bữa trưa, bây giờ mới có thời gian rảnh rỗi đếm số tiền kiếm được.
Mua bột mì mất hai hào, dầu đường thịt mất tổng cộng năm hào, tiền mua trứng gà hơn ba hào, tính hết số tiền phải bỏ ra thì trong tay cô tổng cộng còn chín xu. Cô nhớ ra Tạ Đình Ngọc có tiện tay mua một hộp phấn bông tuyết có giá một tệ, mà cô làm lụng vất vả cả đêm chỉ để đổi lấy lương thực và dầu. Cô không nhịn được thở dài một hơi vì người nghèo.
Nhưng mấy phiếu lương thực dầu với thịt gì đấy, còn có đủ các loại phiếu linh tinh khác cũng rất phong phú. Cái này khiến Diệp Thanh Thủy dần yên tâm hơn. Thời buổi này, phiếu người thành phố sử dụng còn đáng giá hơn tiền! Nông thôn không phát phiếu thịt, chỉ có đến cuối năm mới giết heo, mỗi nhà mỗi hộ chia nhau mười cân thịt lợn ăn cho bõ thèm.
Làm một dân quê, Diệp Thanh Thủy mua được thịt là đã có tiến bộ rất lớn.
Diệp Thanh Thủy sốc lên một trăm hai mươi nghìn phần tinh thần, dốc lòng che chở quý trọng hai lạng thịt này. Vì khiến cho cảm giác khi ăn thịt này thêm đậm đà và đáng đồng tiền hơn, cô thái thịt thành sợi rồi băm nhỏ, trộn đều với nấm hương và khoai sọ rồi viên tròn, nhét vào nấm núi đã bỏ cuống. Cắn một miếng, nước sốt thịt đậm đà chảy ra, ăn vào càng ngon miệng hơn.
Cô gái trong thôn này mỗi lần trang điểm là lại càng xấu hơn lần trước. Anh Ngọc xui xẻo lắm mới phải ngày nào cũng nhìn người vợ như vậy.
“Hai cân mì, năm lạng đường, ba lạng dầu, hai lạng thịt, cảm ơn đồng chí!” Diệp Thanh Thủy nói dõng dạc.
Cô mua được lương thực với dầu rồi thì nhanh chóng rời khỏi hàng, lúc lên xe, bụng của Diệp Thanh Thủy bị đói suốt đêm phát ra tiếng ùng ục ùng ục. Cô xoa bụng, chịu đựng cơn đói chạy về nhà.
Trong cửa hàng bán lẻ, Trương Viện Triều nắm chặt bánh bao vẫn còn hơi âm ấm trong tay, trong lòng hậm hực nghĩ: Tuyệt đối không thể trúng viên đạn bọc đường của kẻ địch.
Một chút ơn huệ nhỏ sao có thể mua chuộc được anh ta chứ? Chẳng qua, anh ta cũng muốn nhìn thử xem cô gái thôn quê kia tặng anh bánh bao gì. Hình như lãng phí lương thực không tốt lắm. Vì thế…… Anh quyết định nhịn đau ăn viên đạn bọc đường do kẻ địch đưa đến.
Sau đó, anh mở giấy bọc ra hít một hơi thật sâu.
Hương thơm ngọt ngào của bánh bao đậu quấn lấy anh ta, lại cắn thêm một miếng, vị ngọt dịu nhẹ nhào tràn ra như dòng cát lún mềm mại, giống cơn mưa rào đang xoa dịu sa mạc khô cằn lâu ngày. Đầu lưỡi chưa từng được thưởng thức mỹ vị như được an ủi, đây là một loại cảm giác chưa từng có.
Cuối cùng, vẻ mặt thèm nhỏ dãi của khách hàng xếp hàng mua lương thực đói bụng liên tục nhìn về phía Trương Viện Triều, nhìn hết toàn bộ quá trình anh ta vui vẻ thỏa mãn ăn hết bánh bao.
Rất tức giận nhưng lại không thể nói được câu nào!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
……
Lúc Diệp Thanh Thủy chạy về đến nhà, trời từ tờ mờ tối đã sáng hẳn.
Bởi vì do ngày nghỉ nông nên các xã viên của công xã không phải làm việc. Vì thế thanh niên trí thức đến từ thành phố không cần dậy sớm. Diệp Thanh Thủy rửa mặt sạch sẽ, lúc cô rón ra rón rén chui vào ổ chăn, Tạ Đình Ngọc vẫn chưa tỉnh dậy.
Cô nhìn Tạ Đình Ngọc, trên đầu người đàn ông đang ngủ say sưa có một sợi tóc bị vểnh lên, nhìn hơi ngốc, bớt đi vẻ nghiêm túc đứng đắn ban ngày. Dưới ánh nắng sớm mơ màng, khuôn mặt của anh như được ông trời ưu ái, phơi cả mùa hè vẫn trắng trẻo thanh tú hơn con gái. Diệp Thanh Thủy nhìn gương mặt bị cháy nắng của mình trong gương, không nhịn được hâm mộ.
Diệp Thanh Thủy có cảm giác vừa ngả đầu ngủ đã đến giờ ăn cơm trưa, rửa mặt xong, tay chân cô nhanh nhẹn làm bữa trưa, bây giờ mới có thời gian rảnh rỗi đếm số tiền kiếm được.
Mua bột mì mất hai hào, dầu đường thịt mất tổng cộng năm hào, tiền mua trứng gà hơn ba hào, tính hết số tiền phải bỏ ra thì trong tay cô tổng cộng còn chín xu. Cô nhớ ra Tạ Đình Ngọc có tiện tay mua một hộp phấn bông tuyết có giá một tệ, mà cô làm lụng vất vả cả đêm chỉ để đổi lấy lương thực và dầu. Cô không nhịn được thở dài một hơi vì người nghèo.
Nhưng mấy phiếu lương thực dầu với thịt gì đấy, còn có đủ các loại phiếu linh tinh khác cũng rất phong phú. Cái này khiến Diệp Thanh Thủy dần yên tâm hơn. Thời buổi này, phiếu người thành phố sử dụng còn đáng giá hơn tiền! Nông thôn không phát phiếu thịt, chỉ có đến cuối năm mới giết heo, mỗi nhà mỗi hộ chia nhau mười cân thịt lợn ăn cho bõ thèm.
Làm một dân quê, Diệp Thanh Thủy mua được thịt là đã có tiến bộ rất lớn.
Diệp Thanh Thủy sốc lên một trăm hai mươi nghìn phần tinh thần, dốc lòng che chở quý trọng hai lạng thịt này. Vì khiến cho cảm giác khi ăn thịt này thêm đậm đà và đáng đồng tiền hơn, cô thái thịt thành sợi rồi băm nhỏ, trộn đều với nấm hương và khoai sọ rồi viên tròn, nhét vào nấm núi đã bỏ cuống. Cắn một miếng, nước sốt thịt đậm đà chảy ra, ăn vào càng ngon miệng hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro