[Thập Niên 70] Kiều Tức Phụ

Đó là một gương...

Tố Muội Bình Sinh

2024-09-11 09:41:57

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Làm bánh bao phải vừa thơm vừa mềm, nhân bánh phải có thịt, nước phải thơm. Ngay cả nhiệt độ của bánh bao vừa mới ra lò cũng phải hoàn hảo như thế. Ở đây không thể kiểm soát được nhiệt độ, dù sao đường sá xa xôi, không thể kịp thời ăn bánh bao vừa mới ra lò.

Diệp Thanh Thủy nghĩ đến đây, bèn nghĩ đến Lưu Nhất Lương và Trương Viện Triều.

Nếu như cô có thể kiếm được thịt lợn, gà, vịt, cá và có đầy đủ nguyên liệu, có còn lo lắng gì chứ. Hầm canh đặc một ngày một đêm, giống như món ăn nổi tiếng hàng đầu cải trắng luộc vậy, cả con gà chỉ lấy được một bát canh tinh túy, dùng cải trắng nấu. Theo đuổi hương vị tuyệt đỉnh, là trình độ của đầu bếp Michelin.

Khó là khó ở, quan hệ của Trương Viện Triều với cô không đủ thân thiết, anh ta có thể giúp cô ư? Diệp Thanh Thủy chỉ đành chuyển ánh mắt nhìn Lưu Nhất Lương, nghe nói trạm chăn nuôi và nhà máy thịt có mối quan hệ rất lớn.

Buổi trưa ngày hôm sau, Diệp Thanh Thủy làm xong việc, cô lấy những viên ngọc được cất kỹ từ trong tủ ra, lấy vải bọc cẩn thận, sau đó vào thành phố.

Diệp Thanh Thủy đi một chuyến đến nhà họ Chu trước.

Nhà họ Chu vẫn cũ nát như trước, mở cửa ra một chút mùi mục nát lâu năm, Diệp Thanh Thủy bóp mũi, không kìm được lo lắng: Không lẽ ông cụ Chu… nghĩ không thông đã đi rồi chứ?

Nhưng mà rất nhanh sự lo lắng đã tiêu tan, cô nhìn thấy ông cụ Chu gánh một thùng phân rửa sạch ở bên hồ. Ông ấy xụ mặt, môi khô nứt, sắc mặt cũng không khá hơn là bao nhưng trông tốt hơn so với lần trước cô đến. Diệp Thanh Thủy thở phào một hơi, cuối cùng thì cũng khỏe hơn rồi.

Chu Tồn Nhân nhàn nhạt liếc nhìn Diệp Thanh Thủy, sau đó thu hồi tầm mắt.

Ngược lại Chu Khác thấy cô, thân thiết gọi: “Chị, chị tới rồi!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Đã lâu rồi chị không bày hàng, luôn có người hỏi, anh Trịnh bán trứng gà lúc nào cũng hỏi đến.”

Diệp Thanh Thủy lấy viên ngọc ra, cô cười nheo mắt nói với ông cụ Chu: “Ông thật đúng là có mắt nhìn, vừa nhìn là biết quyển sách đó không thể xem.”

Chu Khác nói: “Ông nội em là thầy giáo, trước đây chuyên dạy học, ông rất giỏi toán và vật lý!”

Chu Khác bị Chu Tồn Nhân cắt ngang, ông cụ cộc cằn nhếch miệng, lạnh lùng hừ một tiếng: “Đồ đã tặng thì là tặng, không cần cố ý mang ra.”

“Như vậy không được, nếu như cứ muốn cháu nhận thì cháu phải trả một chút tiền.” Lúc này Diệp Thanh Thủy lấy ba tệ ra, đưa cho Lạc Khác.

Diệp Thanh Thủy liếc nhìn xung quanh căn nhà cũ tồi tàn, mặc dù nhà nhỏ nhưng đồ dùng đầy đủ. Trên cái tủ bên cạnh giường của ông cụ bày máy máy radio đã bị tháo gỡ rời rạc, bên cạnh máy radio lại còn được trang trí dày đặc bởi những sợi dây, bảng điện và đầu quay số nó làm cho Diệp Thanh Thủy cảm thấy khá thú vị.

Cô nhìn một chút rồi thu lại tầm mắt.

Diệp Thanh Thủy mang bánh bao từ trong nhà đến, đưa cho Chu Khác.

Mắt của Chu Khác bỗng chốc đỏ lên, cậu trả tiền lại cho Diệp Thanh Thủy: “Được rồi chị, Khác Nhi tìm công việc đập đá, một sọt đá có thể kiếm được năm xu đấy! Ông nội nói đúng, trong cuộc sống chúng ta phải dựa vào chính mình, không thể lấy đồ của người khác. Em sẽ chăm chỉ giúp chị bán bánh bao, trả tiền cho chị.”

Tiền có thể từ chối, nhưng bánh bao thì không được. Cậu dè dặt nhìn chằm chằm ông nội, rồi ngập ngừng cầm bánh bao, thấy ông nội không nói lời nào, cậu cong mắt nhanh chóng cắn miếng bánh bao.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Diệp Thanh Thủy nghe thấy vậy, cô mỉm cười, cất tiền vào.

“Chăm sóc cho ông nội cho tốt, chị đi đây. Có lẽ ngày mai chị quay lại bày sạp.”

Diệp Thanh Thủy ra khỏi cửa đeo khẩu trang, Chu Khác đuổi theo. Tay cậu cầm hai quyển sách, thở hổn hển nói: “Cái này là ông nội tặng cho chị, ông nói cảm ơn chị.”

Đương nhiên nửa câu sau là Chu Khác tự mình thêm vào. Lời ông nội nói lúc đó là: Cháu lấy hai quyển sách này tặng cho chị ấy, một quyển sách nát cũng coi là báu vật, cuối cùng ông cụ khịt mũi lạnh lùng.

Diệp Thanh Thủy vui vẻ nhận lấy, sách ở thời đại này là vật báu quý giá. Bởi vì lúc phá trừ cựu*, rất nhiều sách có thứ bị cấm, có loại bị đốt, những thứ thú vị được giữ lại, đáng đọc thực sự rất ít, cô xoa đầu Chu Khác: “Thay chị cảm ơn ông nội của em.”

(*) Phá trừ cựu tư tưởng, cựu văn hóa, cựu phong tục, cựu tập quán (破除舊思想、舊文化、舊風俗、舊習慣) hoặc Phá tứ cựu, lập tứ tân (tiếng Trung: 破四舊、立四新) là khẩu hiệu hành động của trào lưu Cách mạng văn hóa. Bốn điều cần tiêu diệt này là tất cả "tư duy cũ", tất cả "văn hóa cũ", tất cả "thói quen", tất cả "phong tục cũ" tại Trung Quốc.

Sau đó Diệp Thanh Thủy tới trạm chăn nuôi. Lưu Nhất Lương mặc đồ làm việc, anh ta đang nằm bò dưới đất cho con lợn vừa mới sinh bú, tay toàn là phân lợn.

Lưu Nhất Lương ngượng ngùng mỉm cười, rất nhanh anh ta đã làm xong công việc trong tay, giọng anh ta lanh lảnh gọi: “Chị dâu Ngọc, chị tới rồi!”

Lưu Nhất Lương gọi “chị dâu Ngọc”, anh chàng đồng nghiệp lại nhìn thấy một cô gái mảnh mai đang chờ anh ta ở bên ngoài, không kìm được chế nhạo:

“Còn tưởng rằng cậu có người yêu, không ngờ lại là chị dâu, Nhất Lương à, cậu tranh thủ giải quyết chuyện lớn trong đời đi.”

Có người nói xen vào: “Chị dâu Ngọc? Chị dâu Ngọc của ai?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [Thập Niên 70] Kiều Tức Phụ

Số ký tự: 0