Em giúp chị bán...
Tố Muội Bình Sinh
2024-09-11 09:41:57
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thẩm Vệ Dân nói xong, mẹ Diệp lập tức gắp trứng hấp trong bát của mình lên đưa cho anh ta: “Cậu nhóc, sức ăn của cậu khỏe, ăn thêm đi, chỗ thím vẫn còn.”
“Chỉ là đồ vật ở nông thôn, không đáng giá mấy đồng tiền, loại cua đất này đều là cho gà vịt ăn.”
Tác giả có lời muốn nói:
Mẹ Diệp: “Trẻ con trong thành phố chưa từng ăn món gì ăn ngon sao? Đói bụng đến mức độ như vậy. Ăn đi đừng khách khí. Mấy thứ này người nhà quê ta đều dùng để cho gà vịt ăn, không đáng giá bao nhiêu tiền.”
Thẩm Vệ Dân: “…”
Anh Ngọc: “Không nên hỏi tôi vấn đề thế này.”
Tôi làm sao có thể coi trọng loại cô gái nông thôn ngu dốt này.
Ngốc đến muốn mạng.
Vì vậy ngay sau đó lập tức kiểm tra bài tập của nha đầu ngốc đó.
Bài thi viết đầy chữ, đạt điểm tuyệt đối, hoàn toàn đúng!
Anh Ngọc: “Những thứ này đều là em viết?”
Nha đầu ngốc: “Đúng vậy, em bỏ ra một buổi chiều mới viết xong, thế nào vẫn tốt chứ?”
Khuôn mặt anh Ngọc im lặng, thật lâu sau mới nói: “Đúng là có hơi vụng về ngốc nghếch một chút, hiếm thấy còn hiểu được phải chịu khó chăm chỉ.”
Tối đến.
Tạ Đình Ngọc dựa vào bàn đọc sách, thơ thẩn mê mẩn đài của mình. Nó đã bị hỏng lâu ngày, âm thanh không còn to như trước nữa, thường hay bị lẫn tạp âm, từ loa lâu lâu có tiếng dòng điện rít rít phát ra khiến người ta khó chịu. Có điều tâm trạng của Tạ Đình Ngọc lúc này cũng không tệ.
Bởi vì sau bữa tối, anh thấy cua trong thùng vẫn còn bốn con, điều này có nghĩa là ngày mai anh vẫn có thể được thưởng thức hương vị tươi ngon của món cua.
Trước đó bị buộc rời đi khỏi kí túc xá thanh niên trí thức, lúc dọn đến ở tại nhà họ Diệp, tâm trạng Tạ Đình Ngọc không mấy tươi vui.
Nhưng bây giờ anh đã quen rồi, nhà của Diệp Thanh Thủy tuy là không lớn nhưng lại rộng rãi khang trang, một người chiếm một nửa, khoảng không còn lại cũng dư ra để xài.
Cô nhóc bình thường cũng không hay ồn ào; cơm nước của nhà họ Diệp so với mấy món ăn không dầu mỡ ở nhà ăn của thanh niên trí thức ngon hơn nhiều.
Thêm nữa, cái danh “vợ” này, có vẻ như cũng không quá ảnh hưởng đến anh.
Vì vậy, Tạ Đình Ngọc cảm thấy cũng không tệ.
Tạ Đình Ngọc thấy Diệp Thanh Thủy đổ một chậu nước đem vào nhà rửa chân, vừa nhìn qua, cô nhóc mảnh khảnh cúi đầu rửa chân.
Cô vẫn đeo chiếc khẩu trang đó, sợi dây mỏng nhẹ đeo lên đôi tai nhỏ xinh. Sau khi buộc phần tóc mái dày lại, cả người sảng khoái hơn rất nhiều.
Tạ Đình Ngọc nhíu mày: “Cứ đeo khẩu trang thế, đeo thành nghiện rồi hả?”
Diệp Thanh Thủy nhớ lại mối hận từ câu nói của anh hồi sáng “vắt mũi chưa sạch”, từ từ nhìn anh bằng nửa con mắt. Chưa đến mức nghiện đeo đâu. Lúc tắm, Diệp Thanh Thủy bôi một số loại thảo dược lên mặt, bôi xong thuốc nên đeo khẩu trang để tránh bị bụi bẩn.
“Ngủ đi, muộn lắm rồi.”
Diệp Thanh Thủy đổ nước rửa chân, nhanh leo lên giường.
Chỉ cần đủ bạo gan, Diệp Thanh Thủy liếc mắt qua, có thể thấy Tạ Đình Ngọc đang ngủ trên mặt đất. Cô hạ mình quyết tâm, khi có tiền rồi cô nhất định phải mua mảnh vải để làm tấm bình phong che đi sự xấu hổ này.
Không nói đến việc Tạ Đình Ngọc tránh cô như tránh hủi, bản thân Diệp Thanh Thủy cũng phải thú nhận, nam nữ thanh niên luôn có ham muốn và sinh lực sung mãn.
Hóc-môn tiết ra nhiều dễ gây ngột ngạt.
Cô đang chờ cơ hội, nhẫn nhịn chịu đựng thêm một chút nữa, đợi năm tới thi đại học xong, tất cả những gì liên quan đến Tạ Đình Ngọc sẽ kết thúc.
...
Đêm xuống, trời đêm lạnh căm căm.
Diệp Thanh Thủy dè dặt bước xuống giường, cô mang theo lưới đánh cá đến bên hồ bắt cua.
Lần này cô thật may mắn, quăng lưới được một con cá chạch. Điều này khiến cô đắn đo mất một lúc: rốt cuộc nên mang về nhà ăn, hay dùng để làm mồi dụ cua.
Diệp Thanh Thủy nảy sinh ý nghĩ trong đầu, chật vật nuốt nước miếng.
“Kiếm được tiền, ăn no cái miệng.”
Câu được chừng nửa tiếng, cô nhấc lưới lên áng chừng, so với lần trước thì nhiều hơn, đôi tay nặng trịch.
Cô nghĩ bụng: Hôm nay bán hết bánh bao cũng kiếm được một khoản, nhất định phải đi đến cửa hàng mua ít móng giò.
Móng giò hai hào một cân, lại không cần dùng phiếu thịt. Tuy so với thịt miếng không được bao nhiêu, nhưng lại là một món hời chất lượng giá rẻ, nhiều đạm lại giàu chất dinh dưỡng, dùng ninh lấy canh để uống, dùng hầm lấy thịt để ăn, bổ máu lại tốt cho sức khỏe.
Cô năm nay mười bảy tuổi rồi, lại chưa có kinh nguyệt, thiết nghĩa là do thiếu quá nhiều chất dinh dưỡng. Cần bồi bổ gấp.
Trong tâm trí Diệp Thanh Thủy món canh chân giò nóng hôi hổi hiện lên, nước miếng cứ thể mà tuôn. Cuộc sống quá nghèo, thiếu thốn đủ điều, thứ phải mua lại quá nhiều, Diệp Thanh Thủy không ngăn nổi cái thở dài của một đời mạt hạn.
Thẩm Vệ Dân nói xong, mẹ Diệp lập tức gắp trứng hấp trong bát của mình lên đưa cho anh ta: “Cậu nhóc, sức ăn của cậu khỏe, ăn thêm đi, chỗ thím vẫn còn.”
“Chỉ là đồ vật ở nông thôn, không đáng giá mấy đồng tiền, loại cua đất này đều là cho gà vịt ăn.”
Tác giả có lời muốn nói:
Mẹ Diệp: “Trẻ con trong thành phố chưa từng ăn món gì ăn ngon sao? Đói bụng đến mức độ như vậy. Ăn đi đừng khách khí. Mấy thứ này người nhà quê ta đều dùng để cho gà vịt ăn, không đáng giá bao nhiêu tiền.”
Thẩm Vệ Dân: “…”
Anh Ngọc: “Không nên hỏi tôi vấn đề thế này.”
Tôi làm sao có thể coi trọng loại cô gái nông thôn ngu dốt này.
Ngốc đến muốn mạng.
Vì vậy ngay sau đó lập tức kiểm tra bài tập của nha đầu ngốc đó.
Bài thi viết đầy chữ, đạt điểm tuyệt đối, hoàn toàn đúng!
Anh Ngọc: “Những thứ này đều là em viết?”
Nha đầu ngốc: “Đúng vậy, em bỏ ra một buổi chiều mới viết xong, thế nào vẫn tốt chứ?”
Khuôn mặt anh Ngọc im lặng, thật lâu sau mới nói: “Đúng là có hơi vụng về ngốc nghếch một chút, hiếm thấy còn hiểu được phải chịu khó chăm chỉ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tối đến.
Tạ Đình Ngọc dựa vào bàn đọc sách, thơ thẩn mê mẩn đài của mình. Nó đã bị hỏng lâu ngày, âm thanh không còn to như trước nữa, thường hay bị lẫn tạp âm, từ loa lâu lâu có tiếng dòng điện rít rít phát ra khiến người ta khó chịu. Có điều tâm trạng của Tạ Đình Ngọc lúc này cũng không tệ.
Bởi vì sau bữa tối, anh thấy cua trong thùng vẫn còn bốn con, điều này có nghĩa là ngày mai anh vẫn có thể được thưởng thức hương vị tươi ngon của món cua.
Trước đó bị buộc rời đi khỏi kí túc xá thanh niên trí thức, lúc dọn đến ở tại nhà họ Diệp, tâm trạng Tạ Đình Ngọc không mấy tươi vui.
Nhưng bây giờ anh đã quen rồi, nhà của Diệp Thanh Thủy tuy là không lớn nhưng lại rộng rãi khang trang, một người chiếm một nửa, khoảng không còn lại cũng dư ra để xài.
Cô nhóc bình thường cũng không hay ồn ào; cơm nước của nhà họ Diệp so với mấy món ăn không dầu mỡ ở nhà ăn của thanh niên trí thức ngon hơn nhiều.
Thêm nữa, cái danh “vợ” này, có vẻ như cũng không quá ảnh hưởng đến anh.
Vì vậy, Tạ Đình Ngọc cảm thấy cũng không tệ.
Tạ Đình Ngọc thấy Diệp Thanh Thủy đổ một chậu nước đem vào nhà rửa chân, vừa nhìn qua, cô nhóc mảnh khảnh cúi đầu rửa chân.
Cô vẫn đeo chiếc khẩu trang đó, sợi dây mỏng nhẹ đeo lên đôi tai nhỏ xinh. Sau khi buộc phần tóc mái dày lại, cả người sảng khoái hơn rất nhiều.
Tạ Đình Ngọc nhíu mày: “Cứ đeo khẩu trang thế, đeo thành nghiện rồi hả?”
Diệp Thanh Thủy nhớ lại mối hận từ câu nói của anh hồi sáng “vắt mũi chưa sạch”, từ từ nhìn anh bằng nửa con mắt. Chưa đến mức nghiện đeo đâu. Lúc tắm, Diệp Thanh Thủy bôi một số loại thảo dược lên mặt, bôi xong thuốc nên đeo khẩu trang để tránh bị bụi bẩn.
“Ngủ đi, muộn lắm rồi.”
Diệp Thanh Thủy đổ nước rửa chân, nhanh leo lên giường.
Chỉ cần đủ bạo gan, Diệp Thanh Thủy liếc mắt qua, có thể thấy Tạ Đình Ngọc đang ngủ trên mặt đất. Cô hạ mình quyết tâm, khi có tiền rồi cô nhất định phải mua mảnh vải để làm tấm bình phong che đi sự xấu hổ này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không nói đến việc Tạ Đình Ngọc tránh cô như tránh hủi, bản thân Diệp Thanh Thủy cũng phải thú nhận, nam nữ thanh niên luôn có ham muốn và sinh lực sung mãn.
Hóc-môn tiết ra nhiều dễ gây ngột ngạt.
Cô đang chờ cơ hội, nhẫn nhịn chịu đựng thêm một chút nữa, đợi năm tới thi đại học xong, tất cả những gì liên quan đến Tạ Đình Ngọc sẽ kết thúc.
...
Đêm xuống, trời đêm lạnh căm căm.
Diệp Thanh Thủy dè dặt bước xuống giường, cô mang theo lưới đánh cá đến bên hồ bắt cua.
Lần này cô thật may mắn, quăng lưới được một con cá chạch. Điều này khiến cô đắn đo mất một lúc: rốt cuộc nên mang về nhà ăn, hay dùng để làm mồi dụ cua.
Diệp Thanh Thủy nảy sinh ý nghĩ trong đầu, chật vật nuốt nước miếng.
“Kiếm được tiền, ăn no cái miệng.”
Câu được chừng nửa tiếng, cô nhấc lưới lên áng chừng, so với lần trước thì nhiều hơn, đôi tay nặng trịch.
Cô nghĩ bụng: Hôm nay bán hết bánh bao cũng kiếm được một khoản, nhất định phải đi đến cửa hàng mua ít móng giò.
Móng giò hai hào một cân, lại không cần dùng phiếu thịt. Tuy so với thịt miếng không được bao nhiêu, nhưng lại là một món hời chất lượng giá rẻ, nhiều đạm lại giàu chất dinh dưỡng, dùng ninh lấy canh để uống, dùng hầm lấy thịt để ăn, bổ máu lại tốt cho sức khỏe.
Cô năm nay mười bảy tuổi rồi, lại chưa có kinh nguyệt, thiết nghĩa là do thiếu quá nhiều chất dinh dưỡng. Cần bồi bổ gấp.
Trong tâm trí Diệp Thanh Thủy món canh chân giò nóng hôi hổi hiện lên, nước miếng cứ thể mà tuôn. Cuộc sống quá nghèo, thiếu thốn đủ điều, thứ phải mua lại quá nhiều, Diệp Thanh Thủy không ngăn nổi cái thở dài của một đời mạt hạn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro