Ừm, rất nam tín...
Tố Muội Bình Sinh
2024-09-11 09:41:57
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sau khi Tạ Đình Ngọc gắp một miếng sườn sốt nếm thử, anh cảm thấy đã ra tay quá nhẹ với mấy tên côn đồ kia, bọn họ lãng phí đồ ăn. Khi đó Tạ Đình Ngọc thấy có hai miếng xương sườn bị dẫm nát, Diệp Thanh Thủy không nhặt. Nếu lúc đó cùng nhặt với Diệp Thanh Thủy thì có thêm xương sườn ngon thơm rồi.
Sức ăn của Diệp Thanh Thủy không lớn, ăn rất nhanh, cô nhanh chóng dọn bát, bà nội và mẹ cũng thế. Người nhà quê ăn cơm như thể đang đánh giặc, cho dù có đang ăn món ngon thì cũng ăn hết.
Phần còn lại là của Tạ Đình Ngọc, tâm trạng vui sướng tuyệt diệu của Tạ Đình Ngọc không duy trì được bao nhiêu lâu, anh nghe thấy tiếng cười như chuông đồng của Lưu Nhất Lương, anh ta cười ha ha: “Thơm quá, lại vừa đúng lúc.”
Lưu Nhất Lương rất tự giác xới cơm cho mình, nhai xương sườn đến thơm ngào ngạt.
Thẩm Vệ Dân và Hầu Tử cũng đi theo chui vào, bọn họ thấy cảm xúc trong mắt Anh Ngọc, rõ ràng không thấy vui sướng gì, bọn họ không khỏi cảm thấy buồn bực.
Bọn họ cũng không định đến… Là Lưu Nhất Lương nhất quyết kéo bọn họ đến.
Lúc này Diệp Thanh Thủy đã đắp hỗn hợp nước thuốc đã trộn xong lên mặt, đeo khẩu trang. Cô đang muốn đi ra cửa, thấy này hai người thì hừ một tiếng, rồi lại dừng lại như mới nhớ ra gì đấy.
Cô mỉm cười nói với hai người bọn họ: “Đói bụng sao? Đến ăn chút cơm đi.”
“Không không không, chúng tôi không ăn.” Vẻ mặt Hầu Tử bất khuất.
“Cứ ăn đi, tuy đã ăn rồi nhưng ăn thêm chút coi như bữa khuya lót bụng cũng được mà.” Diệp Thanh Thủy nói.
Cô nhanh chóng lưu loát chia khoảng nửa đĩa còn lại cho Tạ Đình Ngọc, hơn một nửa cho Lưu Nhất Lương, lần lượt gắp hai miếng còn dư lại vào bát của Thẩm Vệ Dân và Hầu Tử. Chia thịt xong cô mang tâm trạng sảng khoái rời đi.
Tạ Đình Ngọc lắc đầu, trong mắt không giấu được ý cười.
Lưu Nhất Lương vui vẻ đến mức lén vỗ tay cho chị dâu, anh ta cảm thấy mỹ mãn ăn thịt trong bát mình.
Thẩm Vệ Dân và Hầu Tử đành phải không tình nguyện ngồi xuống, Hầu Tử nói: “Không phải tôi cố ý ăn cơm do cô thôn nữ làm đâu.”
“Tôi…”
Tôi tôi tôi, mẹ nó…
Thơm quá!
Một hương vị tuyệt vời cuốn lấy vị giác của anh ấy, sườn sụn quyện nước sốt dẻo đậm đặc, thịt ngoài giòn trong mềm, cắn một miếng thôi đã có dầu mè bên trong chảy ra. Mùi thơm của nước sốt thấm vào từng thớ thịt, thấm vào đến tận xương, chiên vừa đủ lửa nên ngon miệng thơm nức. Ừm... Còn gì nữa nhỉ?
Không có… bởi vì đã ăn hết rồi.
Lưu Nhất Lương cũng đã ăn sắp xong, anh ta sợ bị cướp nên che bát mình lại, một hơi nuốt hết chỗ thịt trong đĩa. Nhai mấy lần rồi nhả mấy miếng xương ra.
Thẩm Vệ Dân nói: “Nhóc Thủy khá sắc sảo.”
...
Giữa mùa hè, mặt trời chói chang.
Mặt trời hừng hực thiêu đốt mặt đất như thể muốn ép khô mỗi giọt mồ hôi và máu. Ánh mặt trời nóng rát nhanh chóng phơi khô hạt kê.
Đến thời kỳ ngày mùa, cho dù Diệp Thanh Thủy có nhận việc nuôi heo thì cũng phải quay về đội ngũ gặt lúa một lần nữa. Mỗi ngày đi sớm về trễ đều phải đội mũ rơm, trong nhà cũng không ít mũ để che nắng.
Hình thành sự đối lập rõ rệt với mấy người phụ nữ chỉ hận không thể mặc ít quần áo đi một chút do quá nóng. Vốn dĩ Diệp Thanh Thủy gả cho Tạ Đình Ngọc đã thành chủ đề phổ biến nhất khắp cả thôn rồi, càng che như vậy càng khiến người ta tò mò muốn khám phá hơn.
Một nữ thanh niên trí thức làm việc chung với Diệp Thanh Thủy nhìn thấy, không nhìn được nói: “Sao cô che kín mít thế, cô không che thì cũng chả có ai thèm nhìn cô.”
Ấn tượng của bọn họ với Diệp Thanh Thủy còn dừng lại ở lúc da cô bị phơi nắng đến mức đỏ bừng và nứt nẻ, vừa nhìn đã khiến người ta thấy sợ.
Nhưng cố tình loại cô thôn nữ này lại không nói câu nào cướp mất thanh niên trí thức Tạ tốt đẹp trong đáy lòng các cô, thật khiến người ta nghiến răng nghiến lợi.
Nữ thanh niên trí thức Hà Phương không nhịn được sờ lên mặt mình, cô ta đắc ý nói: “Mặt tôi có phơi nắng thế nào cũng không bị sao, Diệp Thanh Thủy cô đừng có che lâu quá, che lâu quá dễ nổi rôm lắm.”
Diệp Thanh Thủy nghe thấy vậy thì lạnh nhạt ừ một câu nói: “Tôi không được, tôi phơi nắng sẽ bị nẻ. Tôi thích che, cô thích phơi thì cứ phơi.”
Thể chất Diệp Thanh Thủy thiên về tính hàn, đông lạnh hạ mát, trước kia lúc làm việc mẹ cũng thường xuyên xoa mặt cô: “Thanh Thủy của mẹ mát quá, vuốt thoải mái, để mẹ ôm thêm một cái nào.”
Nữ thanh niên trí thức muốn khoe khoang với Diệp Thanh Thủy, không khoe được thì mỉa mai nói: “Sao gần đây không thấy thanh niên trí thức Tạ đến chỗ của thanh niên trí thức dạy học nữa vậy, chắc không phải do cô ghen tỵ đấy chứ? Anh ấy học thức như thế thì nên truyền dạy tri thức nhiều hơn mới đúng, Diệp Thanh Thủy sao cô có thể hạn chế anh ấy như thế hả?”
Sau khi Tạ Đình Ngọc gắp một miếng sườn sốt nếm thử, anh cảm thấy đã ra tay quá nhẹ với mấy tên côn đồ kia, bọn họ lãng phí đồ ăn. Khi đó Tạ Đình Ngọc thấy có hai miếng xương sườn bị dẫm nát, Diệp Thanh Thủy không nhặt. Nếu lúc đó cùng nhặt với Diệp Thanh Thủy thì có thêm xương sườn ngon thơm rồi.
Sức ăn của Diệp Thanh Thủy không lớn, ăn rất nhanh, cô nhanh chóng dọn bát, bà nội và mẹ cũng thế. Người nhà quê ăn cơm như thể đang đánh giặc, cho dù có đang ăn món ngon thì cũng ăn hết.
Phần còn lại là của Tạ Đình Ngọc, tâm trạng vui sướng tuyệt diệu của Tạ Đình Ngọc không duy trì được bao nhiêu lâu, anh nghe thấy tiếng cười như chuông đồng của Lưu Nhất Lương, anh ta cười ha ha: “Thơm quá, lại vừa đúng lúc.”
Lưu Nhất Lương rất tự giác xới cơm cho mình, nhai xương sườn đến thơm ngào ngạt.
Thẩm Vệ Dân và Hầu Tử cũng đi theo chui vào, bọn họ thấy cảm xúc trong mắt Anh Ngọc, rõ ràng không thấy vui sướng gì, bọn họ không khỏi cảm thấy buồn bực.
Bọn họ cũng không định đến… Là Lưu Nhất Lương nhất quyết kéo bọn họ đến.
Lúc này Diệp Thanh Thủy đã đắp hỗn hợp nước thuốc đã trộn xong lên mặt, đeo khẩu trang. Cô đang muốn đi ra cửa, thấy này hai người thì hừ một tiếng, rồi lại dừng lại như mới nhớ ra gì đấy.
Cô mỉm cười nói với hai người bọn họ: “Đói bụng sao? Đến ăn chút cơm đi.”
“Không không không, chúng tôi không ăn.” Vẻ mặt Hầu Tử bất khuất.
“Cứ ăn đi, tuy đã ăn rồi nhưng ăn thêm chút coi như bữa khuya lót bụng cũng được mà.” Diệp Thanh Thủy nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô nhanh chóng lưu loát chia khoảng nửa đĩa còn lại cho Tạ Đình Ngọc, hơn một nửa cho Lưu Nhất Lương, lần lượt gắp hai miếng còn dư lại vào bát của Thẩm Vệ Dân và Hầu Tử. Chia thịt xong cô mang tâm trạng sảng khoái rời đi.
Tạ Đình Ngọc lắc đầu, trong mắt không giấu được ý cười.
Lưu Nhất Lương vui vẻ đến mức lén vỗ tay cho chị dâu, anh ta cảm thấy mỹ mãn ăn thịt trong bát mình.
Thẩm Vệ Dân và Hầu Tử đành phải không tình nguyện ngồi xuống, Hầu Tử nói: “Không phải tôi cố ý ăn cơm do cô thôn nữ làm đâu.”
“Tôi…”
Tôi tôi tôi, mẹ nó…
Thơm quá!
Một hương vị tuyệt vời cuốn lấy vị giác của anh ấy, sườn sụn quyện nước sốt dẻo đậm đặc, thịt ngoài giòn trong mềm, cắn một miếng thôi đã có dầu mè bên trong chảy ra. Mùi thơm của nước sốt thấm vào từng thớ thịt, thấm vào đến tận xương, chiên vừa đủ lửa nên ngon miệng thơm nức. Ừm... Còn gì nữa nhỉ?
Không có… bởi vì đã ăn hết rồi.
Lưu Nhất Lương cũng đã ăn sắp xong, anh ta sợ bị cướp nên che bát mình lại, một hơi nuốt hết chỗ thịt trong đĩa. Nhai mấy lần rồi nhả mấy miếng xương ra.
Thẩm Vệ Dân nói: “Nhóc Thủy khá sắc sảo.”
...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giữa mùa hè, mặt trời chói chang.
Mặt trời hừng hực thiêu đốt mặt đất như thể muốn ép khô mỗi giọt mồ hôi và máu. Ánh mặt trời nóng rát nhanh chóng phơi khô hạt kê.
Đến thời kỳ ngày mùa, cho dù Diệp Thanh Thủy có nhận việc nuôi heo thì cũng phải quay về đội ngũ gặt lúa một lần nữa. Mỗi ngày đi sớm về trễ đều phải đội mũ rơm, trong nhà cũng không ít mũ để che nắng.
Hình thành sự đối lập rõ rệt với mấy người phụ nữ chỉ hận không thể mặc ít quần áo đi một chút do quá nóng. Vốn dĩ Diệp Thanh Thủy gả cho Tạ Đình Ngọc đã thành chủ đề phổ biến nhất khắp cả thôn rồi, càng che như vậy càng khiến người ta tò mò muốn khám phá hơn.
Một nữ thanh niên trí thức làm việc chung với Diệp Thanh Thủy nhìn thấy, không nhìn được nói: “Sao cô che kín mít thế, cô không che thì cũng chả có ai thèm nhìn cô.”
Ấn tượng của bọn họ với Diệp Thanh Thủy còn dừng lại ở lúc da cô bị phơi nắng đến mức đỏ bừng và nứt nẻ, vừa nhìn đã khiến người ta thấy sợ.
Nhưng cố tình loại cô thôn nữ này lại không nói câu nào cướp mất thanh niên trí thức Tạ tốt đẹp trong đáy lòng các cô, thật khiến người ta nghiến răng nghiến lợi.
Nữ thanh niên trí thức Hà Phương không nhịn được sờ lên mặt mình, cô ta đắc ý nói: “Mặt tôi có phơi nắng thế nào cũng không bị sao, Diệp Thanh Thủy cô đừng có che lâu quá, che lâu quá dễ nổi rôm lắm.”
Diệp Thanh Thủy nghe thấy vậy thì lạnh nhạt ừ một câu nói: “Tôi không được, tôi phơi nắng sẽ bị nẻ. Tôi thích che, cô thích phơi thì cứ phơi.”
Thể chất Diệp Thanh Thủy thiên về tính hàn, đông lạnh hạ mát, trước kia lúc làm việc mẹ cũng thường xuyên xoa mặt cô: “Thanh Thủy của mẹ mát quá, vuốt thoải mái, để mẹ ôm thêm một cái nào.”
Nữ thanh niên trí thức muốn khoe khoang với Diệp Thanh Thủy, không khoe được thì mỉa mai nói: “Sao gần đây không thấy thanh niên trí thức Tạ đến chỗ của thanh niên trí thức dạy học nữa vậy, chắc không phải do cô ghen tỵ đấy chứ? Anh ấy học thức như thế thì nên truyền dạy tri thức nhiều hơn mới đúng, Diệp Thanh Thủy sao cô có thể hạn chế anh ấy như thế hả?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro