Thập Niên 70: Lại Kết Hôn Thêm Lần Nữa
Chương 16
2024-11-20 23:54:20
Sáng nay nghe nói tối qua Ninh Viện xảy ra chuyện, anh ta lập tức dẫn người chạy tới. Anh ta luôn tin cô trong sạch, nhất định là tối qua có người ức hiếp cô.
Nhưng vì sao...
Sắp tới lúc chọc thủng cửa sổ giấy, chắc chắn quan hệ, cô lại thay đổi chứ?!
Mấy Vệ Binh Đỏ thấy sắc mặt của Lý Duyên tái xanh, nhất thời hơi mờ mịt, tình huống gì đây?
Họ cũng biết bí thư đại đội trẻ tuổi là chàng trai đẹp trai trong thôn xóm gần đây.
Bao nhiêu cô gái đều thích anh ta, nhưng hình như anh nhìn trúng một nữ thanh niên trí thức, nghe nói cô bị phần tử xấu ức hiếp, sáng sớm đã chạy tới.
"Nhưng nhìn tình huống bây giờ sao lại giống như anh ta cạo trọc đầu cho nóng* chứ?
*Chỉ một mối quan hệ mà một người nhiệt tình, một người lạnh nhạt thờ ơ."
Ninh Viện chuyển tầm mắt, không nhìn anh ta nữa mà siết chặt nắm đấm: “Không biết là ai đồn bậy bạ, nhưng tôi và bác sĩ Vinh đã làm giấy chứng nhận trong thôn rồi, ngày mai sẽ đi đăng ký kết hôn!”
Cô đã không hận Lý Duyên nữa, nhưng mà...
Đời này cô phải đổi cách sống, dù sao cô... sẽ không đi trên con đường trước đây, cả đời uất ức đến già nữa.
Trước đây cô không đủ dũng cảm, không dám liều mạng. Bây giờ cô sống lại một đời, cô nên tạm biệt con người của quá khứ!
Lý Duyên sững sờ nhìn cô, không biết sao trong lòng lại có nỗi đau khó có thể dùng lời diễn tả được.
Giống như có những thứ gì sắp dứt bỏ rồi.
Anh ta cắn răng hàm, cũng siết chặt quả đấm: “Nếu... thanh niên trí thức Ninh không bị ức hiếp, vậy thì tốt, tôi còn có công việc, đi trước đây!”
Nói xong, anh ta xoay người sải bước rời đi.
Vệ Binh Đỏ còn lại trố mắt nhìn nhau, sau đó lập tức đuổi theo.
Chỉ chốc lát, gần chuồng bò đều yên lặng xuống.
Ninh Viện không nhịn được đỏ vành mắt, hơi mệt mỏi mà tựa lên vách tường.
Cô... thật sự muốn hoàn toàn tạm biệt cuộc đời trước đây, tim chua xót lại mù mờ.
Vinh Chiêu Nam vỗ quần, đứng lên, nhìn phương hướng Lý Duyên rời đi: “Bí thư trẻ tuổi đó là người yêu của cô à? Có vẻ anh ta nhìn tôi rất ngứa mắt đấy.”
Ninh Viện hơi mỏi mệt xoa ấn đường: “Không, ở những phương diện này Lý Duyên rất chính trực, chắc chắn anh ta sẽ không trả thù anh vì tôi đâu.”
Mặc dù Lý Duyên thật sự không phải là một người chồng tốt, cũng không được xem là người cha tốt.
Nhưng về mặt công việc cả đời anh ta vô cùng chính trực, thanh liêm hiếm có.
Rõ ràng anh ta nắm quyền lực trong tay, nhưng chưa bao giờ sa ngã, chưa từng mưu lợi vì bản thân.
Đừng nói đưa tiền hối lộ anh ta, cho dù có người đưa một sọt trái cây nhập khẩu cho anh ta, một là anh ta sẽ từ chối, hoặc là nộp lên.
Cả đời Lý Duyên vẫn luôn đứng đắn liêm khiết, người vợ như cô cũng gần như chưa từng hưởng ké thứ tốt gì từ anh ta.
Nhìn xem, con người chính là phức tạp như vậy.
Vinh Chiêu Nam nhìn cô dùng giọng điệu thân quen nói về anh ta thì khẽ nhướng mày.
“Cô rất hiểu anh ta à, tại sao không xin anh ta giúp cô thoát khỏi cảnh khốn khổ bây giờ, không cần gả cho tôi.”
Ninh Viện nghe vậy, trên gương mặt tròn nhỏ hơi cứng đờ: “Bác sĩ Vinh, anh nói đùa rồi, tôi và bí thư Lý chỉ là đồng chí bình thường, không thể làm phiền anh ta như vậy.”
Vinh Chiêu Nam nhìn cô, lạnh nhạt nói: “Vậy sao?”
Đặc vụ nhỏ quả nhiên có bí mật, không nói thật.
Ninh Viện không muốn bị cảm xúc của quá khứ dây dưa nữa.
Cô giơ tay lên tùy tiện lau mồ hôi trên mặt: “Không nói những chuyện đó nữa. Bác sĩ Vinh, ông bí thư chi bộ đồng ý cho chúng ta dụng cụ trong nhà cũ, phải đến nhà kho của phòng học cũ ở tiểu học thôn một chuyến.”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Nhưng vì sao...
Sắp tới lúc chọc thủng cửa sổ giấy, chắc chắn quan hệ, cô lại thay đổi chứ?!
Mấy Vệ Binh Đỏ thấy sắc mặt của Lý Duyên tái xanh, nhất thời hơi mờ mịt, tình huống gì đây?
Họ cũng biết bí thư đại đội trẻ tuổi là chàng trai đẹp trai trong thôn xóm gần đây.
Bao nhiêu cô gái đều thích anh ta, nhưng hình như anh nhìn trúng một nữ thanh niên trí thức, nghe nói cô bị phần tử xấu ức hiếp, sáng sớm đã chạy tới.
"Nhưng nhìn tình huống bây giờ sao lại giống như anh ta cạo trọc đầu cho nóng* chứ?
*Chỉ một mối quan hệ mà một người nhiệt tình, một người lạnh nhạt thờ ơ."
Ninh Viện chuyển tầm mắt, không nhìn anh ta nữa mà siết chặt nắm đấm: “Không biết là ai đồn bậy bạ, nhưng tôi và bác sĩ Vinh đã làm giấy chứng nhận trong thôn rồi, ngày mai sẽ đi đăng ký kết hôn!”
Cô đã không hận Lý Duyên nữa, nhưng mà...
Đời này cô phải đổi cách sống, dù sao cô... sẽ không đi trên con đường trước đây, cả đời uất ức đến già nữa.
Trước đây cô không đủ dũng cảm, không dám liều mạng. Bây giờ cô sống lại một đời, cô nên tạm biệt con người của quá khứ!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Duyên sững sờ nhìn cô, không biết sao trong lòng lại có nỗi đau khó có thể dùng lời diễn tả được.
Giống như có những thứ gì sắp dứt bỏ rồi.
Anh ta cắn răng hàm, cũng siết chặt quả đấm: “Nếu... thanh niên trí thức Ninh không bị ức hiếp, vậy thì tốt, tôi còn có công việc, đi trước đây!”
Nói xong, anh ta xoay người sải bước rời đi.
Vệ Binh Đỏ còn lại trố mắt nhìn nhau, sau đó lập tức đuổi theo.
Chỉ chốc lát, gần chuồng bò đều yên lặng xuống.
Ninh Viện không nhịn được đỏ vành mắt, hơi mệt mỏi mà tựa lên vách tường.
Cô... thật sự muốn hoàn toàn tạm biệt cuộc đời trước đây, tim chua xót lại mù mờ.
Vinh Chiêu Nam vỗ quần, đứng lên, nhìn phương hướng Lý Duyên rời đi: “Bí thư trẻ tuổi đó là người yêu của cô à? Có vẻ anh ta nhìn tôi rất ngứa mắt đấy.”
Ninh Viện hơi mỏi mệt xoa ấn đường: “Không, ở những phương diện này Lý Duyên rất chính trực, chắc chắn anh ta sẽ không trả thù anh vì tôi đâu.”
Mặc dù Lý Duyên thật sự không phải là một người chồng tốt, cũng không được xem là người cha tốt.
Nhưng về mặt công việc cả đời anh ta vô cùng chính trực, thanh liêm hiếm có.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Rõ ràng anh ta nắm quyền lực trong tay, nhưng chưa bao giờ sa ngã, chưa từng mưu lợi vì bản thân.
Đừng nói đưa tiền hối lộ anh ta, cho dù có người đưa một sọt trái cây nhập khẩu cho anh ta, một là anh ta sẽ từ chối, hoặc là nộp lên.
Cả đời Lý Duyên vẫn luôn đứng đắn liêm khiết, người vợ như cô cũng gần như chưa từng hưởng ké thứ tốt gì từ anh ta.
Nhìn xem, con người chính là phức tạp như vậy.
Vinh Chiêu Nam nhìn cô dùng giọng điệu thân quen nói về anh ta thì khẽ nhướng mày.
“Cô rất hiểu anh ta à, tại sao không xin anh ta giúp cô thoát khỏi cảnh khốn khổ bây giờ, không cần gả cho tôi.”
Ninh Viện nghe vậy, trên gương mặt tròn nhỏ hơi cứng đờ: “Bác sĩ Vinh, anh nói đùa rồi, tôi và bí thư Lý chỉ là đồng chí bình thường, không thể làm phiền anh ta như vậy.”
Vinh Chiêu Nam nhìn cô, lạnh nhạt nói: “Vậy sao?”
Đặc vụ nhỏ quả nhiên có bí mật, không nói thật.
Ninh Viện không muốn bị cảm xúc của quá khứ dây dưa nữa.
Cô giơ tay lên tùy tiện lau mồ hôi trên mặt: “Không nói những chuyện đó nữa. Bác sĩ Vinh, ông bí thư chi bộ đồng ý cho chúng ta dụng cụ trong nhà cũ, phải đến nhà kho của phòng học cũ ở tiểu học thôn một chuyến.”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro