Thập Niên 70: Lại Kết Hôn Thêm Lần Nữa
Chương 24
2024-11-20 23:54:20
Nói xong, cô ta ra vẻ uất ức, xoay người muốn chạy.
Cô ta có nhân chứng, Ninh Viện có vật chứng, dù sao chuyện này không nói rõ ràng, danh tiếng của cô cũng không tốt nổi.
Nhưng không biết lúc nào, cô bước tới mấy bước cản trước mặt cô ta, lạnh lùng nói:
“Chờ đã, thanh niên trí thức Đường, cô quên còn có chuyện cô nói tôi trộm năm tệ của cô sao?”
Đường Trân Trân tức giận nhìn cô: “Tôi không so đo nữa, được chưa?”
Ninh Viện cười khẩy một tiếng “Nhưng tôi so đo, tôi cũng mất năm tệ rồi, bây giờ tôi nghi ngờ cô đã trộm năm tệ của tôi!”
Không chỉ Đường Trân Trân, đến cả đám người Hoàng Học Hồng và Lý Duyên đều ngây ra như phỗng.
Như vậy là có ý gì?
Còn Vinh Chiêu Nam che nửa gương mặt, con ngươi dưới mắt kính hiện lên ánh sáng khác thường, anh trầm ngâm nhìn chằm chằm cô.
Đường Trân Trân khó tin nhìn cô: "Cô nói gì cơ?!"
Ninh Viện nhìn cô ta: "Nếu trong hộp của cô chỉ còn lại một tờ tiền năm tệ thì đó là của tôi."
Đường Trân Trân vô cùng buồn bực, lấy năm tệ từ trong hộp bánh quy ra: "Ninh Viện, cô nói bậy, tờ năm nhân dân tệ được in ấn phong trào luyện thép này là của tôi, cô có nhiều tiền như thế này à?"
Tờ năm tệ được in ấn phong trào luyện thép này được cô ta đổi rồi đặt trong hộp, còn vài xu lẻ tẻ bình thường được cô ta đặt trên người.
Nếu không phải vì những kẻ hèn nhát cùng sống chung với cô ta không dám đánh cắp đồ của cô ta mà chỉ biết tặng đồ thì cô ta cũng sẽ không sơ ý đến mức quên khoá hòm của mình.
Ai ngờ con ranh nhát gan Ninh Viện này không chỉ dám quyến rũ người cô ta thích, đánh cắp đồ của cô ta mà còn dám cắn ngược cô ta một nhát, đúng là lật trời mà!
Ninh Viện nhếch môi cười khẽ: "Người nhà tôi có thể gửi cho tôi bánh quy Vạn Niên Thanh và kẹo sữa Thỏ Trắng, đương nhiên tôi có tiền tiêu vặt."
Lời này khiến mọi người hai mặt nhìn nhau, bắt đầu xì xào bàn tán.
"Cũng đúng, gia đình của Ninh Viện có thể gửi cho cô ấy những loại bánh kẹo cao cấp như vậy, có năm tệ cũng không lạ."
"Vậy cuối cùng là ai đánh cắp của ai vậy?"
Những thanh niên trí thức ăn ở lao động trong nông thôn đều không cần tiêu tiền, nhưng mỗi tháng gia đình sẽ gửi cho họ khoảng hai ba tệ để chi tiêu sinh hoạt, mua xà phòng, que diêm hay muối ăn gì đó.
Năm tệ không phải là số ít.
Hoàng Học Hồng cũng hơi bối rối, vô thức chỉ vào cô, học giọng điệu của Vinh Chiêu Nam khi nãy: "Nói mồm không có bằng chứng, cô có bằng chứng không?"
Đường Trân Trân cũng cười khẩy, lắc lắc tờ năm tệ trước mặt cô: "Đúng đó, cô có bằng chứng không? Hay là cô gọi nó, năm tệ này sẽ trả lời lại cô? Một kẻ giao du với phần tử xấu như cô..."
Cô ta còn chưa nói hết, Ninh Viện đã nhân cơ hội giật lấy tờ tiền đang lắc trước mặt mình.
Đường Trân Trân ngạc nhiên: "Cô dám cướp..."
Ngay sau đó, Ninh Viện giơ tờ tiền ra trước mặt mọi người: "Mọi người hãy nhìn đi, trên tờ năm tệ này có tên của tôi, đây là tôi viết vì sợ bị mất tiền!"
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào tờ năm tệ trong tay cô.
Đúng là vậy, dưới góc phải của hoa văn trên tờ tiền in ấn công nghiệp luyện thép có hai chữ - Ninh Viện.
Mọi người đều ngỡ ngàng, tờ tiền này thật sự đã "trả lời" cô.
Ánh mắt mọi người trong thôn nhìn Đường Trân Trân, thậm chí cả cách họ nhìn Hoàng Học Hồng và Đàm Hiểu Hà đều trở nên lạ lùng.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Cô ta có nhân chứng, Ninh Viện có vật chứng, dù sao chuyện này không nói rõ ràng, danh tiếng của cô cũng không tốt nổi.
Nhưng không biết lúc nào, cô bước tới mấy bước cản trước mặt cô ta, lạnh lùng nói:
“Chờ đã, thanh niên trí thức Đường, cô quên còn có chuyện cô nói tôi trộm năm tệ của cô sao?”
Đường Trân Trân tức giận nhìn cô: “Tôi không so đo nữa, được chưa?”
Ninh Viện cười khẩy một tiếng “Nhưng tôi so đo, tôi cũng mất năm tệ rồi, bây giờ tôi nghi ngờ cô đã trộm năm tệ của tôi!”
Không chỉ Đường Trân Trân, đến cả đám người Hoàng Học Hồng và Lý Duyên đều ngây ra như phỗng.
Như vậy là có ý gì?
Còn Vinh Chiêu Nam che nửa gương mặt, con ngươi dưới mắt kính hiện lên ánh sáng khác thường, anh trầm ngâm nhìn chằm chằm cô.
Đường Trân Trân khó tin nhìn cô: "Cô nói gì cơ?!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ninh Viện nhìn cô ta: "Nếu trong hộp của cô chỉ còn lại một tờ tiền năm tệ thì đó là của tôi."
Đường Trân Trân vô cùng buồn bực, lấy năm tệ từ trong hộp bánh quy ra: "Ninh Viện, cô nói bậy, tờ năm nhân dân tệ được in ấn phong trào luyện thép này là của tôi, cô có nhiều tiền như thế này à?"
Tờ năm tệ được in ấn phong trào luyện thép này được cô ta đổi rồi đặt trong hộp, còn vài xu lẻ tẻ bình thường được cô ta đặt trên người.
Nếu không phải vì những kẻ hèn nhát cùng sống chung với cô ta không dám đánh cắp đồ của cô ta mà chỉ biết tặng đồ thì cô ta cũng sẽ không sơ ý đến mức quên khoá hòm của mình.
Ai ngờ con ranh nhát gan Ninh Viện này không chỉ dám quyến rũ người cô ta thích, đánh cắp đồ của cô ta mà còn dám cắn ngược cô ta một nhát, đúng là lật trời mà!
Ninh Viện nhếch môi cười khẽ: "Người nhà tôi có thể gửi cho tôi bánh quy Vạn Niên Thanh và kẹo sữa Thỏ Trắng, đương nhiên tôi có tiền tiêu vặt."
Lời này khiến mọi người hai mặt nhìn nhau, bắt đầu xì xào bàn tán.
"Cũng đúng, gia đình của Ninh Viện có thể gửi cho cô ấy những loại bánh kẹo cao cấp như vậy, có năm tệ cũng không lạ."
"Vậy cuối cùng là ai đánh cắp của ai vậy?"
Những thanh niên trí thức ăn ở lao động trong nông thôn đều không cần tiêu tiền, nhưng mỗi tháng gia đình sẽ gửi cho họ khoảng hai ba tệ để chi tiêu sinh hoạt, mua xà phòng, que diêm hay muối ăn gì đó.
Năm tệ không phải là số ít.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoàng Học Hồng cũng hơi bối rối, vô thức chỉ vào cô, học giọng điệu của Vinh Chiêu Nam khi nãy: "Nói mồm không có bằng chứng, cô có bằng chứng không?"
Đường Trân Trân cũng cười khẩy, lắc lắc tờ năm tệ trước mặt cô: "Đúng đó, cô có bằng chứng không? Hay là cô gọi nó, năm tệ này sẽ trả lời lại cô? Một kẻ giao du với phần tử xấu như cô..."
Cô ta còn chưa nói hết, Ninh Viện đã nhân cơ hội giật lấy tờ tiền đang lắc trước mặt mình.
Đường Trân Trân ngạc nhiên: "Cô dám cướp..."
Ngay sau đó, Ninh Viện giơ tờ tiền ra trước mặt mọi người: "Mọi người hãy nhìn đi, trên tờ năm tệ này có tên của tôi, đây là tôi viết vì sợ bị mất tiền!"
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào tờ năm tệ trong tay cô.
Đúng là vậy, dưới góc phải của hoa văn trên tờ tiền in ấn công nghiệp luyện thép có hai chữ - Ninh Viện.
Mọi người đều ngỡ ngàng, tờ tiền này thật sự đã "trả lời" cô.
Ánh mắt mọi người trong thôn nhìn Đường Trân Trân, thậm chí cả cách họ nhìn Hoàng Học Hồng và Đàm Hiểu Hà đều trở nên lạ lùng.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro