Thập Niên 70: Lại Kết Hôn Thêm Lần Nữa
Chương 38
2024-11-20 23:54:20
Cô làm những một lúc, ngoài quấn lồng tôm đầu tiên có hơi chậm ra thì mấy lồng tôm đơn giản tiếp sau đã làm rất tốt rồi.
Ninh Viện đâm con giun mình bắt được qua sợi trúc, chia ra nhét vào trong mấy lồng trúc làm mồi, sau đó bỏ năm lồng tôm vào trong dòng suối nhỏ.
Thật ra cái lồng này không chỉ bắt tôm nhỏ, còn có thể bắt được không ít cá.
Bụng lồng lớn, cổ nhỏ, bên trong còn có cửa vào hình cái phễu được bện từ sợi trúc.
Trong cái phễu có vài cái gai trúc nhọn đầu, hình cái dù nằm nghiêng.
Cá tôm tham ăn vào lồng, lúc muốn đi ra, thì sẽ bị gai trúc ở cửa lồng tôm đâm vào.
Chờ đến lúc trời tối kết thúc công việc, trong lồng tôm của cô đã có hai con lươn, cộng thêm cô câu được ba con cá sạo, tối nay có thể ăn no.
Ninh Viện dứt khoát giết cá bên bờ sông, cá xử lý xong đều bỏ vào giỏ cá, lại bỏ lồng tôm vào suối nhỏ.
Cô xách giỏ cá vui vẻ tránh người khác, mò bóng tối trở về chuồng bò.
Đúng lúc Vinh Chiêu Nam đã thu xếp xong đàn bò, đội vụn rơm trên đầu, xách thùng cỏ khô đi ra ngoài chuồng bò.
Ninh Viện nhìn giày cao su vải vàng rách trên chân anh, hơi không vui lẩm bẩm: “Làm sao, kích cỡ giày không đúng, hay là kinh thường đôi giày mà tôi mua?”
Vinh Chiêu Nam vỗ vụn cỏ trên đầu xuống: “Không cần phải đi giày tốt vào chuồng bò.”
Cô sửng sốt, hóa ra là anh không nỡ dùng.
Không biết làm sao, cô bỗng nhiên hơi xót xa trong lòng. Anh nên là người đàn ông tài giỏi, lại bị hành hạ đến mức không nỡ dùng một đôi giày cao su.
Cô thở dài: “Giày mua rồi thì dùng thôi, chẳng lẽ anh muốn đợi nó hỏng rồi, tiếp tục đi giày hỏng à?”
Sau này xã hội giàu có hơn, có không ít người già đã quen tiết kiệm rồi.
Không nỡ ăn thịt ngon rau tốt mà con cháu cầm đến, bỏ trong tủ lạnh đến mức sắp hỏng, ném thì tiếc nên lấy ra ăn, kết quả mắc bệnh vào bệnh viện tiêu nhiều tiền hơn.
Vinh Chiêu Nam nhìn đôi mắt to của cô, ho nhẹ một tiếng: “Biết rồi, tôi đi đổi giày.”
Nói xong, anh bỏ thùng cỏ khô xuống rồi vào nhà với cô.
Ninh Viện không khách sáo mà trừng anh: “Bây giờ đổi gì nữa, bây giờ cả người anh hôi chết đi được, tắm rửa, ăn cơm rồi đi đổi.”
Nói xong, cô xoay người vào nhà.
Sắc mặt của anh hơi khó coi, vô thức cúi đầu ngửi người mình, đen mặt đi tắm rửa.
Đúng là quá nặng mùi!
Ninh Viện cầm nồi nhôm cũ trên lò bếp bắt đầu nấu cháo.
Vốn dĩ cô muốn làm lát lươn xào, nhưng hôm nay quên đi lấy ớt, cô dứt khoát dùng lươn ninh cháo!
Sợi lươn đã cắt được ướp bằng gừng và hạt tiêu mà hôm nay cô cố ý mua, chờ cháo chín rồi bỏ sợi lươn vào trong nồi, tỏa ra mùi thơm đậm đà.
Cô tiếp tục giơ cành cây đã xâu ba con cá sạo đặt lên bếp nhỏ để nướng, hơi nóng của củi quấn lấy thịt cá.
Dầu cá tản ra mùi khét thơm, quét nước tương và muối, gừng hành, tím tô dại, mùi hương liệu thấm vào thịt cá.
Dầu cá tí tách rơi lên củi, hương liệu gừng hành và tía tô dại trong bụng cá lại tỏa khắp không khí.
Vinh Chiêu Nam tắm rửa, để tóc còn ướt đi ra, ngửi thấy mùi thơm, anh không tự chủ mà nhẹ nhàng hít vào.
“May mà chuồng bò ở dưới chân núi, cách xa nơi ở của đại đa số người. Nếu không ngày nào cô cũng đào góc tường của tập thể, ngày mai sẽ bị kéo đi phê bình công khai, cắt cái đuôi của chủ nghĩa tư bản, làm kiểm điểm tư tưởng.”
Ninh Viện lật cá trong tay, thuận tiện liếc anh: “Ồ, sợ cắt cái đuôi của chủ nghĩa tư bản quá, vậy anh có thể không ăn.”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Ninh Viện đâm con giun mình bắt được qua sợi trúc, chia ra nhét vào trong mấy lồng trúc làm mồi, sau đó bỏ năm lồng tôm vào trong dòng suối nhỏ.
Thật ra cái lồng này không chỉ bắt tôm nhỏ, còn có thể bắt được không ít cá.
Bụng lồng lớn, cổ nhỏ, bên trong còn có cửa vào hình cái phễu được bện từ sợi trúc.
Trong cái phễu có vài cái gai trúc nhọn đầu, hình cái dù nằm nghiêng.
Cá tôm tham ăn vào lồng, lúc muốn đi ra, thì sẽ bị gai trúc ở cửa lồng tôm đâm vào.
Chờ đến lúc trời tối kết thúc công việc, trong lồng tôm của cô đã có hai con lươn, cộng thêm cô câu được ba con cá sạo, tối nay có thể ăn no.
Ninh Viện dứt khoát giết cá bên bờ sông, cá xử lý xong đều bỏ vào giỏ cá, lại bỏ lồng tôm vào suối nhỏ.
Cô xách giỏ cá vui vẻ tránh người khác, mò bóng tối trở về chuồng bò.
Đúng lúc Vinh Chiêu Nam đã thu xếp xong đàn bò, đội vụn rơm trên đầu, xách thùng cỏ khô đi ra ngoài chuồng bò.
Ninh Viện nhìn giày cao su vải vàng rách trên chân anh, hơi không vui lẩm bẩm: “Làm sao, kích cỡ giày không đúng, hay là kinh thường đôi giày mà tôi mua?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vinh Chiêu Nam vỗ vụn cỏ trên đầu xuống: “Không cần phải đi giày tốt vào chuồng bò.”
Cô sửng sốt, hóa ra là anh không nỡ dùng.
Không biết làm sao, cô bỗng nhiên hơi xót xa trong lòng. Anh nên là người đàn ông tài giỏi, lại bị hành hạ đến mức không nỡ dùng một đôi giày cao su.
Cô thở dài: “Giày mua rồi thì dùng thôi, chẳng lẽ anh muốn đợi nó hỏng rồi, tiếp tục đi giày hỏng à?”
Sau này xã hội giàu có hơn, có không ít người già đã quen tiết kiệm rồi.
Không nỡ ăn thịt ngon rau tốt mà con cháu cầm đến, bỏ trong tủ lạnh đến mức sắp hỏng, ném thì tiếc nên lấy ra ăn, kết quả mắc bệnh vào bệnh viện tiêu nhiều tiền hơn.
Vinh Chiêu Nam nhìn đôi mắt to của cô, ho nhẹ một tiếng: “Biết rồi, tôi đi đổi giày.”
Nói xong, anh bỏ thùng cỏ khô xuống rồi vào nhà với cô.
Ninh Viện không khách sáo mà trừng anh: “Bây giờ đổi gì nữa, bây giờ cả người anh hôi chết đi được, tắm rửa, ăn cơm rồi đi đổi.”
Nói xong, cô xoay người vào nhà.
Sắc mặt của anh hơi khó coi, vô thức cúi đầu ngửi người mình, đen mặt đi tắm rửa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đúng là quá nặng mùi!
Ninh Viện cầm nồi nhôm cũ trên lò bếp bắt đầu nấu cháo.
Vốn dĩ cô muốn làm lát lươn xào, nhưng hôm nay quên đi lấy ớt, cô dứt khoát dùng lươn ninh cháo!
Sợi lươn đã cắt được ướp bằng gừng và hạt tiêu mà hôm nay cô cố ý mua, chờ cháo chín rồi bỏ sợi lươn vào trong nồi, tỏa ra mùi thơm đậm đà.
Cô tiếp tục giơ cành cây đã xâu ba con cá sạo đặt lên bếp nhỏ để nướng, hơi nóng của củi quấn lấy thịt cá.
Dầu cá tản ra mùi khét thơm, quét nước tương và muối, gừng hành, tím tô dại, mùi hương liệu thấm vào thịt cá.
Dầu cá tí tách rơi lên củi, hương liệu gừng hành và tía tô dại trong bụng cá lại tỏa khắp không khí.
Vinh Chiêu Nam tắm rửa, để tóc còn ướt đi ra, ngửi thấy mùi thơm, anh không tự chủ mà nhẹ nhàng hít vào.
“May mà chuồng bò ở dưới chân núi, cách xa nơi ở của đại đa số người. Nếu không ngày nào cô cũng đào góc tường của tập thể, ngày mai sẽ bị kéo đi phê bình công khai, cắt cái đuôi của chủ nghĩa tư bản, làm kiểm điểm tư tưởng.”
Ninh Viện lật cá trong tay, thuận tiện liếc anh: “Ồ, sợ cắt cái đuôi của chủ nghĩa tư bản quá, vậy anh có thể không ăn.”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro