Thập Niên 70: Làm Quân Y Gặp Bộ Đội Đặc Chủng
Ác Mộng Tuổi Th...
2024-10-15 06:46:29
Bọn họ nói cười vui vẻ ở đây, trong mắt Lưu Vu lại là một câu chuyện khác.
Hồi nhỏ, lũ bạn cùng lứa của Lục Cửu hay thích trêu chọc cậu sau lưng, gọi cậu là "thỏ con", "con gái", "yếu đuối".
Bây những người này cũng liên tục nhìn cậu cười cợt cười thô bỉ, chắc chắn là Lục Cửu đang nhắc lại những biệt danh đó.
Nghĩ đến đây, Lưu Vu ước gì có thể lên đó tranh luận với anh một phen.
Tuy nhiên, nhìn thân hình cơ bắp của Lục Cửu, dù đứng từ xa cũng có thể cảm nhận được sát khí, nếu thực sự lên đó gây sự thì chỉ có thiệt thân.
Cuối cùng Lưu Vu cũng biết cách xem xét tình hình, chỉ có thể nuốt giận vào trong, ngoan ngoãn đi lấy cơm.
Đối với việc Tiểu Trịnh vẫy tay chào hỏi, Lưu Vu coi như không thấy.
Hừ, còn tưởng Tiểu Trịnh là người tốt, không ngờ cũng là người một giuộc với đám người kia.
"Ơ? Hôm nay tâm trạng của bác sĩ Lưu không vui sao?" Lưu Vu không đáp lại khiến Tiểu Trịnh đầy nghi ngờ: "Hôm qua anh ấy đâu có như vậy."
Lục Cửu hơi ẩn ý nhìn Lưu Vu, rồi tiếp tục ăn ăn.
Tiểu Trịnh tự chuốc lấy không vui, chỉ có thể quay lại chú ý vào bữa ăn.
"À đúng rồi Nhị đội trưởng, phòng ký túc 203 của anh đã chuyển cho bác sĩ Tống rồi, anh phải tìm phòng mới thôi."
"Ừm." Lục Cửu gật đầu mà không ngẩng lên.
Mộc Qua và Đông Tử lại đồng loạt nhìn qua, trong mắt đều có vẻ ngạc nhiên và phấn khích.
"Nhị đội trưởng, đêm qua anh ngủ ở đâu vậy?"
"205." Lục Cửu trả lời ngắn gọn, chặn đứng sự tưởng tượng của hai người.
"À? Nhị đội trưởng, anh còn biết tiên tri à?" Tiểu Trịnh cũng không nhịn được tò mò.
Cậu ta hoàn toàn không biết đội xe của Lục Cửu về vào lúc rạng sáng, cho nên cũng không thông báo về chuyện đổi phòng, không ngờ Lục Cửu lại biết? Chẳng lẽ bọn họ đã gặp nhau rồi?
Lục Cửu không trả lời.
Mộc Qua nghĩ ngợi rồi nói: "Chao ôi, xem chúng ta ngốc chưa kìa, các người quên mất Nhị đội trưởng trước đây làm gì à? Là trinh sát mũi nhọn trong đội trinh sát đất! Anh ấy chắc chắn biết ngay lập tức phòng đã đổi chủ, cho nên không nói hai lời đã chuyển sang phòng khác."
"Có lý, con gái thơm thơm, khác hẳn với chúng ta." Tiểu Trịnh là người đầu tiên bị thuyết phục.
Dù sao hôm qua lúc cậu mang đồ vệ sinh đến cho bọn họ, đã phát hiện ra dù là phòng 202 của hai y tá hay phòng 203 của bác sĩ Tống, bọn họ mới chỉ để hành lý mà mùi phòng đã khác hẳn.
Lục Cửu nhạy bén như vậy, chắc chắn đã phát hiện ra theo cách đó phải không?
Lục Cửu gật đầu, coi như mặc nhiên đồng ý với phỏng đoán của Tiểu Trịnh: "Tôi ăn xong rồi, đi trước đây."
Rất nhanh, Lục Cửu cầm khay ăn đã trống rỗng đi ra ngoài, hai đàn em thấy vậy cũng không kịp tám chuyện nữa, vội vàng xúc cơm trong bát.
Chỉ có Tiểu Trịnh vẫn còn thắc mắc, vết thương trên cổ tay Nhị đội trưởng từ đâu ra? Trông giống như bị khỉ núi cào vậy, nghiêm trọng quá.
Nhưng lúc này Mộc Qua và Đông Tử đã ăn xong cũng chạy đi mất, Tiểu Trịnh muốn tìm người để hỏi cũng không còn ai.
Hồi nhỏ, lũ bạn cùng lứa của Lục Cửu hay thích trêu chọc cậu sau lưng, gọi cậu là "thỏ con", "con gái", "yếu đuối".
Bây những người này cũng liên tục nhìn cậu cười cợt cười thô bỉ, chắc chắn là Lục Cửu đang nhắc lại những biệt danh đó.
Nghĩ đến đây, Lưu Vu ước gì có thể lên đó tranh luận với anh một phen.
Tuy nhiên, nhìn thân hình cơ bắp của Lục Cửu, dù đứng từ xa cũng có thể cảm nhận được sát khí, nếu thực sự lên đó gây sự thì chỉ có thiệt thân.
Cuối cùng Lưu Vu cũng biết cách xem xét tình hình, chỉ có thể nuốt giận vào trong, ngoan ngoãn đi lấy cơm.
Đối với việc Tiểu Trịnh vẫy tay chào hỏi, Lưu Vu coi như không thấy.
Hừ, còn tưởng Tiểu Trịnh là người tốt, không ngờ cũng là người một giuộc với đám người kia.
"Ơ? Hôm nay tâm trạng của bác sĩ Lưu không vui sao?" Lưu Vu không đáp lại khiến Tiểu Trịnh đầy nghi ngờ: "Hôm qua anh ấy đâu có như vậy."
Lục Cửu hơi ẩn ý nhìn Lưu Vu, rồi tiếp tục ăn ăn.
Tiểu Trịnh tự chuốc lấy không vui, chỉ có thể quay lại chú ý vào bữa ăn.
"À đúng rồi Nhị đội trưởng, phòng ký túc 203 của anh đã chuyển cho bác sĩ Tống rồi, anh phải tìm phòng mới thôi."
"Ừm." Lục Cửu gật đầu mà không ngẩng lên.
Mộc Qua và Đông Tử lại đồng loạt nhìn qua, trong mắt đều có vẻ ngạc nhiên và phấn khích.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nhị đội trưởng, đêm qua anh ngủ ở đâu vậy?"
"205." Lục Cửu trả lời ngắn gọn, chặn đứng sự tưởng tượng của hai người.
"À? Nhị đội trưởng, anh còn biết tiên tri à?" Tiểu Trịnh cũng không nhịn được tò mò.
Cậu ta hoàn toàn không biết đội xe của Lục Cửu về vào lúc rạng sáng, cho nên cũng không thông báo về chuyện đổi phòng, không ngờ Lục Cửu lại biết? Chẳng lẽ bọn họ đã gặp nhau rồi?
Lục Cửu không trả lời.
Mộc Qua nghĩ ngợi rồi nói: "Chao ôi, xem chúng ta ngốc chưa kìa, các người quên mất Nhị đội trưởng trước đây làm gì à? Là trinh sát mũi nhọn trong đội trinh sát đất! Anh ấy chắc chắn biết ngay lập tức phòng đã đổi chủ, cho nên không nói hai lời đã chuyển sang phòng khác."
"Có lý, con gái thơm thơm, khác hẳn với chúng ta." Tiểu Trịnh là người đầu tiên bị thuyết phục.
Dù sao hôm qua lúc cậu mang đồ vệ sinh đến cho bọn họ, đã phát hiện ra dù là phòng 202 của hai y tá hay phòng 203 của bác sĩ Tống, bọn họ mới chỉ để hành lý mà mùi phòng đã khác hẳn.
Lục Cửu nhạy bén như vậy, chắc chắn đã phát hiện ra theo cách đó phải không?
Lục Cửu gật đầu, coi như mặc nhiên đồng ý với phỏng đoán của Tiểu Trịnh: "Tôi ăn xong rồi, đi trước đây."
Rất nhanh, Lục Cửu cầm khay ăn đã trống rỗng đi ra ngoài, hai đàn em thấy vậy cũng không kịp tám chuyện nữa, vội vàng xúc cơm trong bát.
Chỉ có Tiểu Trịnh vẫn còn thắc mắc, vết thương trên cổ tay Nhị đội trưởng từ đâu ra? Trông giống như bị khỉ núi cào vậy, nghiêm trọng quá.
Nhưng lúc này Mộc Qua và Đông Tử đã ăn xong cũng chạy đi mất, Tiểu Trịnh muốn tìm người để hỏi cũng không còn ai.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro