Thập Niên 70: Làm Quân Y Gặp Bộ Đội Đặc Chủng
Không Phải Nhà...
2024-10-15 06:46:29
Một đường từ thành phố Cẩm Quan đi về phía tây, đi qua thành phố núi* của Phàn Thành, men theo sông Kim Sa chảy xuống, cuối cùng dừng lại ở ngoại ô Bình Thành.
*thành phố ở ven chân núi
Cả quãng đường gập ghềnh, ngay cả người thường xuyên đi xe dã chiến như Tống Vi, cũng không chịu nổi, huống chi là những sinh viên quân y.
Lúc xuống xe, hai cô y tá và Lưu Vu đều không nhịn được mà nôn ọe.
Tài xế cảm thấy hơi xấu hổ: "Xin lỗi, vì vội nên tôi đạp ga hơi mạnh."
Lưu Vu ấn vào bụng đang sôi sùng sục, sợ hãi nhìn tài xế, tài xế này đâu phải đạp ga mạnh? Rõ ràng là đạp chết đi sống lại mà.
"Uống chút nước đi." Tống Vi là người kiên cường nhất trong bốn người, ngoài việc mặt hơi tái ra thì mọi thứ đều ổn, cô chủ động đưa nước, quan tâm ba người bị say xe.
Tài xế tán thưởng nhìn Tống Vi, chỉ cảm thấy cô gái này không chỉ xinh đẹp, mà còn có khả năng quan sát nhạy bén, thể chất cũng rất tốt, nhìn một cái là biết là người đã trải đời.
Lúc này, một thanh niên nhanh nhẹn chạy ra.
"Tổng chỉ huy, ngài về rồi! Đây là đội y tế mới của chúng ta phải không? Trẻ quá!"
"!"
Bốn người đồng loạt ngẩn người, nhìn tài xế với vẻ không thể tin nổi.
Tổng chỉ huy???
Vị tài xế này lại là Tổng chỉ huy của Ban bảo vệ hậu cần tuyến đường Kim A???
Nhìn khuôn mặt đen nhẻm, cười lên đầy nếp nhăn, ngoài bốn mươi tuổi, đầy gió sương nhưng lại không hề có vẻ quan chức, ngay cả Tống Vi cũng ngạc nhiên.
Tài xế đón nhận ánh mắt của mọi người, không khỏi hơi ưỡn ngực.
"Giới thiệu chính thức, tôi tên là Trần Chinh, Tổng chỉ huy Ban bảo vệ hậu cần tuyến đường Kim A."
Lần này cuối cùng cũng thấy được một chút uy nghiêm.
"Xin chào Tổng chỉ huy!" Bốn người lập tức đứng nghiêm chào: "Xin lỗi Tổng chỉ huy, chúng tôi không biết ngài tự mình đến đón, có chỗ nào bất kính mong ngài tha thứ ."
Nhìn thấy vẻ hoảng hốt của mấy người trẻ tuổi này, Trần Chinh không để ý mà vẫy tay: "Ở đây chúng tôi không chú trọng những nghi thức đó, một lần nữa tôi thay mặt Ban bảo vệ hậu cần tuyến đường Kim A chào mừng các bạn đến, như các bạn thấy đây chính là Ban bảo vệ hậu cần của chúng tôi."
Mọi người theo tay của Tổng chỉ huy, nhìn về phía trước.
Chỉ thấy trước mặt là một nơi giống như kho hàng hậu cần thời hiện đại, một khoảng đất rộng lớn toàn là dấu bánh xe, ở mép có một tòa nhà tạm bợ nhỏ.
"Đó là nơi làm việc của chúng tôi, tầng một là văn phòng, tầng hai là phòng y tế, tầng ba đến tầng năm là ký túc xá."
"???" Mọi người lại ngơ ngác.
"Không phải... không phải là nhà máy lớn ngàn người sao?"
Tầng ba đến tầng năm là ký túc xá, cho dù mỗi tầng có 20 phòng, thì ba tầng cũng chỉ có 60 phòng thôi phải không?
Thậm chí nếu mỗi phòng nhồi nhét 12 người, thì cũng chỉ chứa được 720 người, chưa kể nơi này cũng không có nhiều phòng ngủ như vậy, làm sao đủ chỗ ở?
Bọn họ còn tưởng nơi này là trụ sở chỉ huy hậu cần, kết quả...
*thành phố ở ven chân núi
Cả quãng đường gập ghềnh, ngay cả người thường xuyên đi xe dã chiến như Tống Vi, cũng không chịu nổi, huống chi là những sinh viên quân y.
Lúc xuống xe, hai cô y tá và Lưu Vu đều không nhịn được mà nôn ọe.
Tài xế cảm thấy hơi xấu hổ: "Xin lỗi, vì vội nên tôi đạp ga hơi mạnh."
Lưu Vu ấn vào bụng đang sôi sùng sục, sợ hãi nhìn tài xế, tài xế này đâu phải đạp ga mạnh? Rõ ràng là đạp chết đi sống lại mà.
"Uống chút nước đi." Tống Vi là người kiên cường nhất trong bốn người, ngoài việc mặt hơi tái ra thì mọi thứ đều ổn, cô chủ động đưa nước, quan tâm ba người bị say xe.
Tài xế tán thưởng nhìn Tống Vi, chỉ cảm thấy cô gái này không chỉ xinh đẹp, mà còn có khả năng quan sát nhạy bén, thể chất cũng rất tốt, nhìn một cái là biết là người đã trải đời.
Lúc này, một thanh niên nhanh nhẹn chạy ra.
"Tổng chỉ huy, ngài về rồi! Đây là đội y tế mới của chúng ta phải không? Trẻ quá!"
"!"
Bốn người đồng loạt ngẩn người, nhìn tài xế với vẻ không thể tin nổi.
Tổng chỉ huy???
Vị tài xế này lại là Tổng chỉ huy của Ban bảo vệ hậu cần tuyến đường Kim A???
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn khuôn mặt đen nhẻm, cười lên đầy nếp nhăn, ngoài bốn mươi tuổi, đầy gió sương nhưng lại không hề có vẻ quan chức, ngay cả Tống Vi cũng ngạc nhiên.
Tài xế đón nhận ánh mắt của mọi người, không khỏi hơi ưỡn ngực.
"Giới thiệu chính thức, tôi tên là Trần Chinh, Tổng chỉ huy Ban bảo vệ hậu cần tuyến đường Kim A."
Lần này cuối cùng cũng thấy được một chút uy nghiêm.
"Xin chào Tổng chỉ huy!" Bốn người lập tức đứng nghiêm chào: "Xin lỗi Tổng chỉ huy, chúng tôi không biết ngài tự mình đến đón, có chỗ nào bất kính mong ngài tha thứ ."
Nhìn thấy vẻ hoảng hốt của mấy người trẻ tuổi này, Trần Chinh không để ý mà vẫy tay: "Ở đây chúng tôi không chú trọng những nghi thức đó, một lần nữa tôi thay mặt Ban bảo vệ hậu cần tuyến đường Kim A chào mừng các bạn đến, như các bạn thấy đây chính là Ban bảo vệ hậu cần của chúng tôi."
Mọi người theo tay của Tổng chỉ huy, nhìn về phía trước.
Chỉ thấy trước mặt là một nơi giống như kho hàng hậu cần thời hiện đại, một khoảng đất rộng lớn toàn là dấu bánh xe, ở mép có một tòa nhà tạm bợ nhỏ.
"Đó là nơi làm việc của chúng tôi, tầng một là văn phòng, tầng hai là phòng y tế, tầng ba đến tầng năm là ký túc xá."
"???" Mọi người lại ngơ ngác.
"Không phải... không phải là nhà máy lớn ngàn người sao?"
Tầng ba đến tầng năm là ký túc xá, cho dù mỗi tầng có 20 phòng, thì ba tầng cũng chỉ có 60 phòng thôi phải không?
Thậm chí nếu mỗi phòng nhồi nhét 12 người, thì cũng chỉ chứa được 720 người, chưa kể nơi này cũng không có nhiều phòng ngủ như vậy, làm sao đủ chỗ ở?
Bọn họ còn tưởng nơi này là trụ sở chỉ huy hậu cần, kết quả...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro