Thập Niên 70: Làm Quân Y Gặp Bộ Đội Đặc Chủng
Nữ Đồng Chí Biế...
2024-10-15 06:46:29
Hai y tá thấy vậy vô cùng kinh ngạc: "Bác sĩ Tống lại biết sửa xe."
"Bác sĩ Tống giỏi quá! Không trách được là thủ khoa toàn trường."
Mọi người đều tốt nghiệp Học viện Quân y 2, nhưng y tá và bác sĩ không cùng chuyên ngành, thậm chí thời gian học cũng khác nhau, Nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc bọn họ biết về những thành tích rực rỡ của học sinh giỏi trong trường, trong đó Tống Vi là người nổi bật nhất, rất nổi tiếng.
Người khác chỉ biết Tống Vi giỏi giang mọi mặt, cho nên rất dễ chấp nhận việc cô có thể làm những điều người khác không thể, nhưng Lưu Vu lớn lên cùng cô thì không nghĩ vậy.
Tống Vi biết lái xe đã khiến cậu kinh ngạc, giờ lại còn biết sửa xe nữa, đây là chuyện gì? Chẳng lẽ thật sự là chú Tống dạy?
Trong khi ba người đang nghi ngờ, Tống Vi đã tìm ra được vấn đề của xe.
"Hệ thống nhiên liệu có vấn đề, ống dẫn nhiên liệu bị hút khí nên nhiên liệu không lên được, xe tự cháy nên không thể khởi động."
"Hả?" Mọi người đều ngơ ngác: "Vậy phải làm sao?"
"Đây." Tống Vi tiện tay cầm lấy cờ lê của tài xế, chỉ vào một con ốc ở nắp capo: "Mở con ốc này ra, ép khí trong ống dẫn nhiên liệu ra là được."
Tống Vi vừa nói vừa làm.
Chỉ thấy đôi bàn tay trắng nõn khéo léo của cô loay hoay một lúc trong đầu xe bẩn thỉu, không lâu sau một con ốc được mở ra, mở một tấm chắn, lộ ra một vài ống dẫn. Tống Vi lấy một trong số đó ra, giống như điều chỉnh ống tiêm, nhẹ nhàng gõ vài cái, đẩy khí bên trong ra, sau đó lắp lại vào vị trí cũ.
"Thử nổ máy lại xem."
Lúc này tay Tống Vi đã bị bẩn, cho nên bảo tài xế khởi động xe.
Tài xế nửa tin nửa ngờ lên xe vặn chìa khóa, hai tiếng “ầm ầm” vang lên, xe đã nổ được máy.
"Thần kỳ!"
"Đồng chí thật quá nổi! Nữ trung hào kiệt không thua kém đám mày râu!"
"Chúng tôi là Đội 1 của Ban bảo vệ hậu cần tuyến Kim A, cảm ơn cô đã giúp đỡ, nếu không có cô, nhóm vật liệu của chúng tôi sẽ bị hỏng."
Ba người xúc động đến rơi nước mắt.
Tống Vi hơi ngạc nhiên, sau đó cười đầy ẩn ý.
"Nên làm, dù sao chúng ta cũng sẽ là đồng chí cùng làm việc với nhau."
???
Ba người nghi ngờ nhìn Tống Vi, rồi vô thức quay đầu nhìn xe của bốn người Tống Vi, mới phát hiện ra, chiếc xe này... không phải của Tổng chỉ huy của bọn họ sao?
Tiểu Lương nhanh chóng hiểu ra.
"À? Cô là... các cô là bác sĩ mới đến?"
"Đúng vậy, sau này mong được mọi người giúp đỡ." Tống Vi cười híp mắt, khuôn mặt xinh đẹp càng thêm rạng rỡ vì nụ cười này.
Lúc này, từ xa có hai chiếc xe khác chạy đến, tiếng còi xe dài ngắn vang lên, đèn pha chiếu đến sáng chói một vùng.
Tiểu Lương lại vui mừng: "Này, lại có người của mình đến rồi!"
Anh ta vừa nói xong, hai chiếc xe gọn gàng dừng lại, sau đó cửa xe mở ra, một vài bóng người cao lớn nối đuôi nhau bước ra.
Bởi vì ngược sáng, Tống Vi không nhìn rõ mặt bọn họ, nhưng từ dáng người có thể thấy, đối phương rất cao, vai rộng chân dài, thân hình cực kỳ đẹp, đều toát ra tinh thần phấn chấn quyết đoán của người trẻ tuổi.
"Bác sĩ Tống giỏi quá! Không trách được là thủ khoa toàn trường."
Mọi người đều tốt nghiệp Học viện Quân y 2, nhưng y tá và bác sĩ không cùng chuyên ngành, thậm chí thời gian học cũng khác nhau, Nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc bọn họ biết về những thành tích rực rỡ của học sinh giỏi trong trường, trong đó Tống Vi là người nổi bật nhất, rất nổi tiếng.
Người khác chỉ biết Tống Vi giỏi giang mọi mặt, cho nên rất dễ chấp nhận việc cô có thể làm những điều người khác không thể, nhưng Lưu Vu lớn lên cùng cô thì không nghĩ vậy.
Tống Vi biết lái xe đã khiến cậu kinh ngạc, giờ lại còn biết sửa xe nữa, đây là chuyện gì? Chẳng lẽ thật sự là chú Tống dạy?
Trong khi ba người đang nghi ngờ, Tống Vi đã tìm ra được vấn đề của xe.
"Hệ thống nhiên liệu có vấn đề, ống dẫn nhiên liệu bị hút khí nên nhiên liệu không lên được, xe tự cháy nên không thể khởi động."
"Hả?" Mọi người đều ngơ ngác: "Vậy phải làm sao?"
"Đây." Tống Vi tiện tay cầm lấy cờ lê của tài xế, chỉ vào một con ốc ở nắp capo: "Mở con ốc này ra, ép khí trong ống dẫn nhiên liệu ra là được."
Tống Vi vừa nói vừa làm.
Chỉ thấy đôi bàn tay trắng nõn khéo léo của cô loay hoay một lúc trong đầu xe bẩn thỉu, không lâu sau một con ốc được mở ra, mở một tấm chắn, lộ ra một vài ống dẫn. Tống Vi lấy một trong số đó ra, giống như điều chỉnh ống tiêm, nhẹ nhàng gõ vài cái, đẩy khí bên trong ra, sau đó lắp lại vào vị trí cũ.
"Thử nổ máy lại xem."
Lúc này tay Tống Vi đã bị bẩn, cho nên bảo tài xế khởi động xe.
Tài xế nửa tin nửa ngờ lên xe vặn chìa khóa, hai tiếng “ầm ầm” vang lên, xe đã nổ được máy.
"Thần kỳ!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đồng chí thật quá nổi! Nữ trung hào kiệt không thua kém đám mày râu!"
"Chúng tôi là Đội 1 của Ban bảo vệ hậu cần tuyến Kim A, cảm ơn cô đã giúp đỡ, nếu không có cô, nhóm vật liệu của chúng tôi sẽ bị hỏng."
Ba người xúc động đến rơi nước mắt.
Tống Vi hơi ngạc nhiên, sau đó cười đầy ẩn ý.
"Nên làm, dù sao chúng ta cũng sẽ là đồng chí cùng làm việc với nhau."
???
Ba người nghi ngờ nhìn Tống Vi, rồi vô thức quay đầu nhìn xe của bốn người Tống Vi, mới phát hiện ra, chiếc xe này... không phải của Tổng chỉ huy của bọn họ sao?
Tiểu Lương nhanh chóng hiểu ra.
"À? Cô là... các cô là bác sĩ mới đến?"
"Đúng vậy, sau này mong được mọi người giúp đỡ." Tống Vi cười híp mắt, khuôn mặt xinh đẹp càng thêm rạng rỡ vì nụ cười này.
Lúc này, từ xa có hai chiếc xe khác chạy đến, tiếng còi xe dài ngắn vang lên, đèn pha chiếu đến sáng chói một vùng.
Tiểu Lương lại vui mừng: "Này, lại có người của mình đến rồi!"
Anh ta vừa nói xong, hai chiếc xe gọn gàng dừng lại, sau đó cửa xe mở ra, một vài bóng người cao lớn nối đuôi nhau bước ra.
Bởi vì ngược sáng, Tống Vi không nhìn rõ mặt bọn họ, nhưng từ dáng người có thể thấy, đối phương rất cao, vai rộng chân dài, thân hình cực kỳ đẹp, đều toát ra tinh thần phấn chấn quyết đoán của người trẻ tuổi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro