[Thập Niên 70] Mang Con Đi Tái Giá, Anh Chồng Quân Nhân Bất Ngờ Trở Về
Chương 23
2024-09-11 09:10:25
Hôm đó, Lục Chiêu Chiêu không chịu vào phòng phẫu thuật, ngược lại còn kéo mạnh chắn tay của Thẩm Quân Ngật.
"Thẩm Quân Ngật, nếu em có thể sống sót, anh có thể kết hôn với em không?"
Có lẽ là để an ủi ả, người đàn ông vốn lạnh lùng với mọi người đã sửng sốt, trong thời khắc quan trọng vẫn đồng ý.
"Ừ, được."
Mặc dù chỉ có hai chữ ngắn ngủi nhưng Lục Chiêu Chiêu lại rất vui. Ả biết mình đã cược đúng. Ả ta đã có được lời hứa của Thẩm Quân Ngật, ý chí cầu sinh mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Ả ta phải sống sót, phải gả cho Thẩm Quân Ngật.
Nhưng khi ả tỉnh lại, Thẩm Quân Ngật lại không muốn cưới ả ta nữa.
Hắn ta lại trở về với vẻ lạnh lùng trước đây, đôi mắt sâu thẳm đẹp như những vì sao lấp lánh ấy mãi mãi phủ một tầng sương lạnh, đôi mắt như vậy không chứa đựng được bất kỳ ai. Hắn nói, lúc đó chỉ để an ủi ả, động viên Lục Chiêu Chiêu sống tiếp, mới nói những lời đó.
Thẩm Quân Ngật còn nói rằng mình đã kết hôn từ lâu, hắn ta đã có vợ. Khiến Lục Chiêu Chiêu vô cùng xấu hổ. Nhưng ả ta vẫn không cam tâm, không chịu từ bỏ. Ả ta nhất định phải có được người đàn ông này.
Huống hồ sau này ả cũng đã tìm cha dò hỏi, Thẩm Quân Ngật nhập ngũ nhiều năm như vậy chưa từng về nhà, sao có thể có vợ được? Hắn nhất định là đang lừa ả ta.
"Không có gì."
Thẩm Quân Ngật giọng nhạt nhẽo, khuôn mặt tuấn tú như thể mãi mãi phủ một tầng sương lạnh, chỉ có màu mắt sắc bén khác thường.
Lục Chiêu Chiêu ồ một tiếng, lại muốn nắm tay hắn ta. Nhưng lần này, ả ta còn chưa kịp chạm vào, hắn đã lạnh lùng nghiêng người sang một bên, giữ khoảng cách với ả.
"Bên ngoài, đừng có kéo kéo nắm nắm, nam nữ thụ thụ bất thân."
Lục Chiêu Chiêu đã sớm quen với sự lạnh lùng như vậy của hắn ta, trong lòng tuy có chút buồn nhưng trên mặt vẫn cười tươi cố ý lại gần hắn ta hỏi.
"Vậy ở trong quân đội thì được không?"
Thẩm Quân Ngật lạnh mặt nói: "Không được."
Nói xong, không thèm để ý đến ả nữa, sải bước đi về phía trước, cũng không quan tâm Lục Chiêu Chiêu có theo kịp hắn ta hay không.
Lục Chiêu Chiêu chỉ hơi do dự một chút, hắn ta đã bỏ Lục Chiêu Chiêu lại rất xa. Ả ta ngẩn người, lại nhanh chân chạy theo Thẩm Quân Ngật.
"Thẩm Quân Ngật anh đợi em với."
Thẩm Quân Ngật như không nghe thấy lời ả nói, bước chân không chậm lại một chút nào.
Hiếm khi ra ngoài, Lục Chiêu Chiêu cố ý đi một đôi giày da nhỏ có gót. Giày da nhỏ đẹp nhưng đi không nhanh được.
Thẩm Quân Ngật cao to chân dài, bình thường hắn ta đi một bước,ả ta phải đi hai bước mới theo kịp. Huống hồ bây giờ hắn ta còn sải bước đi về phía trước. Lục Chiêu Chiêu gần như chạy theo mới miễn cưỡng đi song song với hắn ta.
"Thẩm Quân Ngật chúng ta về sớm vậy sao? Có muốn đi xem mua thêm chút đồ không?"
Mặc dù Thẩm Quân Ngật không để ý đến Lục Chiêu Chiêu, ả ta vẫn có thể nói chuyện với hắn ta mãi, không hề để ý đến sự lạnh nhạt của hắn ta.
"Thẩm Quân Ngật, nếu em có thể sống sót, anh có thể kết hôn với em không?"
Có lẽ là để an ủi ả, người đàn ông vốn lạnh lùng với mọi người đã sửng sốt, trong thời khắc quan trọng vẫn đồng ý.
"Ừ, được."
Mặc dù chỉ có hai chữ ngắn ngủi nhưng Lục Chiêu Chiêu lại rất vui. Ả biết mình đã cược đúng. Ả ta đã có được lời hứa của Thẩm Quân Ngật, ý chí cầu sinh mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Ả ta phải sống sót, phải gả cho Thẩm Quân Ngật.
Nhưng khi ả tỉnh lại, Thẩm Quân Ngật lại không muốn cưới ả ta nữa.
Hắn ta lại trở về với vẻ lạnh lùng trước đây, đôi mắt sâu thẳm đẹp như những vì sao lấp lánh ấy mãi mãi phủ một tầng sương lạnh, đôi mắt như vậy không chứa đựng được bất kỳ ai. Hắn nói, lúc đó chỉ để an ủi ả, động viên Lục Chiêu Chiêu sống tiếp, mới nói những lời đó.
Thẩm Quân Ngật còn nói rằng mình đã kết hôn từ lâu, hắn ta đã có vợ. Khiến Lục Chiêu Chiêu vô cùng xấu hổ. Nhưng ả ta vẫn không cam tâm, không chịu từ bỏ. Ả ta nhất định phải có được người đàn ông này.
Huống hồ sau này ả cũng đã tìm cha dò hỏi, Thẩm Quân Ngật nhập ngũ nhiều năm như vậy chưa từng về nhà, sao có thể có vợ được? Hắn nhất định là đang lừa ả ta.
"Không có gì."
Thẩm Quân Ngật giọng nhạt nhẽo, khuôn mặt tuấn tú như thể mãi mãi phủ một tầng sương lạnh, chỉ có màu mắt sắc bén khác thường.
Lục Chiêu Chiêu ồ một tiếng, lại muốn nắm tay hắn ta. Nhưng lần này, ả ta còn chưa kịp chạm vào, hắn đã lạnh lùng nghiêng người sang một bên, giữ khoảng cách với ả.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Bên ngoài, đừng có kéo kéo nắm nắm, nam nữ thụ thụ bất thân."
Lục Chiêu Chiêu đã sớm quen với sự lạnh lùng như vậy của hắn ta, trong lòng tuy có chút buồn nhưng trên mặt vẫn cười tươi cố ý lại gần hắn ta hỏi.
"Vậy ở trong quân đội thì được không?"
Thẩm Quân Ngật lạnh mặt nói: "Không được."
Nói xong, không thèm để ý đến ả nữa, sải bước đi về phía trước, cũng không quan tâm Lục Chiêu Chiêu có theo kịp hắn ta hay không.
Lục Chiêu Chiêu chỉ hơi do dự một chút, hắn ta đã bỏ Lục Chiêu Chiêu lại rất xa. Ả ta ngẩn người, lại nhanh chân chạy theo Thẩm Quân Ngật.
"Thẩm Quân Ngật anh đợi em với."
Thẩm Quân Ngật như không nghe thấy lời ả nói, bước chân không chậm lại một chút nào.
Hiếm khi ra ngoài, Lục Chiêu Chiêu cố ý đi một đôi giày da nhỏ có gót. Giày da nhỏ đẹp nhưng đi không nhanh được.
Thẩm Quân Ngật cao to chân dài, bình thường hắn ta đi một bước,ả ta phải đi hai bước mới theo kịp. Huống hồ bây giờ hắn ta còn sải bước đi về phía trước. Lục Chiêu Chiêu gần như chạy theo mới miễn cưỡng đi song song với hắn ta.
"Thẩm Quân Ngật chúng ta về sớm vậy sao? Có muốn đi xem mua thêm chút đồ không?"
Mặc dù Thẩm Quân Ngật không để ý đến Lục Chiêu Chiêu, ả ta vẫn có thể nói chuyện với hắn ta mãi, không hề để ý đến sự lạnh nhạt của hắn ta.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro